Lúc dẫn anh vào nhà, Sầm Dao vừa mới cầm chìa khóa mở cửa ra lập tức có một cục thịt mềm mại nhào thẳng đến.
Kèm theo đó là giọng trẻ em non nớt ngây thơ vang lên: "Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi, Manh Manh rất nhớ mẹ"
Nhưng lúc Manh Manh nhào đến, Thương Đình Lập còn tưởng là thứ gì khác, nên đã nhanh tay lẹ chân chạy lên chặn lại giúp cô.
Vì thế người Manh Manh đang ôm lúc này thật ra là anh.
Trên đùi có một cục mềm nhũn làm anh không biết phải làm sao, anh không dám đẩy cô bé ra, bởi vì đứa bé mềm mại như vậy, nếu anh dùng sức hơi mạnh một chút anh cũng sẽ cảm thấy rất đau lòng.
Anh chưa từng có cảm giác này đối với bất cứ đứa trẻ nào ngoại trừ Hựu Nhất.
Lúc này, trong lòng anh mới thật sự có cảm giác răng Tô Kiều chắc chắn là Sầm Dao, đứa bé này chắc chắn là con của anh.
Bởi vì quan hệ máu mủ sẽ cho người ta một loại cảm giác không thể kháng cự lại được, từ trước đến giờ anh cũng chỉ cảm nhận được cảm giác này từ trên người Hựu Nhất mà thôi.
Tô Kiều còn đang lo rằng anh sẽ đẩy Manh Manh ra, dù sao nhìn qua thì anh cũng không giống loại người thích con nít, ngay cả đối với con trai ruột mà anh còn áp dụng biện pháp nuôi thả, cho nên khi nhìn thấy Thương Đình Lập cứng đờ ra vì Manh Manh,trong lòng cô không ngờ lại nảy ra suy nghĩ, thì ra anh cũng có điểm yếu.
"Không phải mẹ"
Manh Manh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730635/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.