Bộ Tử Ngang nắm đầu cô kéo xa ra, cũng may vẫn còn chút lý trí, không dám dùng sức quá lớn để túm cô.
Cho dù như vậy, Sầm Dao cũng đã nhanh nhẹn thoát khỏi tay anh ta. Bộ Tử Ngang thấy vậy còn định kéo lại. Sầm Dao lập tức há miệng, giả bộ như định cần tiếp, anh †a lập tức không dám nhúc nhích nữa.
Nhưng miệng vẫn luôn la lối: “Sầm Dao, cô tới bệnh viện có phải là bị bệnh gì không, sao cô không nói cho tôi biết, tôi đến thăm cô” Rõ ràng lúc nãy vừa mới bị cô cắn xong, thậm chí còn mảng chửi cô, bây giờ người này đã nhanh chóng lật mặt. Sầm Dao cực kỳ cạn lời.
Nhưng dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, Sầm Dao hiếu rõ hơn ai hết, cái tên Bộ Tử Ngang này chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, nếu cứ tiếp tục cò kéo với anh ta, chỉ làm mọi chuyện càng loạn hơn thôi, cho nên không hề nể nang gì nói: “Tôi ở bệnh viện có bệnh hay không cũng không liên quan đến anh, huống chi không phải anh mới nói tôi bị điên sao, vì sự an toàn của anh, anh nên cách xa tôi một chút đi."
Sầm Dao đột nhiên nhớ tới, bây giờ chắc Du Mộng Nhị đã sinh con cho Bộ Tử Ngang rồi mới đúng, nếu không người đàn ông luôn khỏe mạnh gần như chưa bao giờ vào bệnh viện như Bộ Tử Ngang cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
“Còn nữa, chắc vợ anh cũng đang nằm trong bệnh viện này, không phải anh nên ở cùng cô ta sao?” Sầm Dao nhäc nhở.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730606/chuong-221.html