Thương Đình Lập nở một nụ cười sâu xa nhìn anh. Ánh mắt anh rõ ràng chỉ nhìn thắng vào Trần Kha, nhưng Trần Kha lại cảm thấy ánh mắt đó mang theo áp lực vô hình.
Mãi đến khi ánh mắt của Thương Đình Lập dời đi, hai vai của anh mới thả lỏng, ngực đầy mồ hôi, lại không dám nói lại ý kiến vừa mới giữ vững lúc này.
Anh lấy một tờ đơn thuốc mới, viết ý kiến đồng ý cho người bệnh xuất viện lên, còn ký tên mình vào, cũng coi như gánh vác trách nhiệm vì việc làm của anh. Thương Đình Lập nhận lấy đơn thuốc, chỉ đọc lướt qua rôi cất tờ đơn vài túi, nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hơi nhướng mày nói: “Đúng rồi, bác sĩ Trần, dù sao anh cũng là người nhìn Hựu Nhất từ nhỏ đến lớn, lại còn thường xuyên khám bệnh cho bé, cho nên tôi muốn mời riêng anh làm bác sĩ gia đình, anh cảm thấy thế nào”
Lúc trước mỗi khi Hựu Nhất phát bệnh suyễn Trần Kha cũng sẽ đến, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng đến vài lần mà thôi, dù sao công việc chính của anh là làm việc ở bệnh viện, còn chuyện đến thăm Hựu Nhất, nhiêu lãm trong lòng anh ta cũng chỉ là có chút thương tiếc, hoặc cũng có thể nói là muốn kiếm thêm chút thu nhập thêm.
Tuy rằng khoản thu nhập thêm này còn cao hơn cả tiền lương chính thức làm việc trong bệnh viện. Nhưng anh ta lại càng xem trọng địa vị của mình trong bệnh viện hơn. Cho nên khi nghe thấy câu này, trong lòng anh không hề có chút do dự nào, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730605/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.