Tuy rằng Dư Phi đã sớm biết rằng anh còn có thêm công việc phụ là chân chạy vặt, nhưng anh cảm thấy, từ sau khi Chủ tịch quen với cô Sầm rồi thì việc cần anh làm càng lúc càng nhiều.
Tuy rằng trong lòng vẫn rất sùng bái Chủ tịch, nhưng mà bây giờ anh vẫn nhịn không được quăng cho cô Sầm đang ngồi bên cạnh một ánh mắt ai oán. “Chủ tịch, hai người bên ngoài đã bị đuổi đi, tôi tin rằng hai người bọn họ cũng không dám đến đây quấy rối nữa đâu” Mặt Dư Phi vô cùng nghiêm túc, không hề nhìn anh đang lảm nhảm trong lòng.
Dù sao anh chính là người thay Chủ tịch đi đe dọa hai người kia. Vì Sâm thị, chỉ cân trong lòng bọn họ coi trọng lợi ích hơn tình cảm, tin chắc rằng bọn họ sẽ không dám đến dây dưa nữa. Đối với cách xử lý của Dư Phi, Thương Đình Lập vẫn luôn cực kỳ hài lòng.
Nếu không cũng sẽ không để anh ta làm việc cạnh anh suốt bao nhiêu năm. Thương Đình Lập gật đầu, sau đó vỗ vai anh nói: “Tháng này cậu vất vả rồi, tiền lương tăng gấp đôi, lúc rảnh rỗi thì đi yêu đương đi, nếu không mặt mày suốt ngày nhăn nhó ai mà nhìn cho được” Dư Phi nghe mấy lời Chủ tịch nói mà muốn phun máu.
Là ai làm anh vội đến mức không thể xoay sở, ngay cả thời gian yêu đương cũng không có chứ. Anh thật sự rất muốn lắc hai vai Chủ tịch mà hỏi câu này.
Nhưng mà anh lại không dám. Dư Phi sợ sệt đồng ý: “Vâng, Chủ tịch” Sau khi giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730602/chuong-217.html