Nhìn vẻ mặt 'em nói đúng chứ của Khương Oánh Oánh, Sầm Dao thật sự muốn tát cô một cái cho tỉnh. Cô không hiểu Oánh Oánh nghĩ gì, rốt cuộc thì suy nghĩ này của cô ấy từ đâu mà có vậy.
“Có phải em lại đọc mấy quyển tiểu thuyết kỳ lạ không? Đọc thì cũng thôi đi, em cũng không nên đem nó vào hiện thực như vậy chứ” Sầm Dao nhẹ nhàng chọc trán Khương Oánh Oánh, nhắc nhở cô ấy.
Khương Oánh Oánh xoa trán, bĩu môi, không vui phản bác: “Sao lại không thể đọc chứ? Dao Dao, em cho chị biết nhé, em đang đọc bộ truyện Người anh em của tôi thích tôï, rất hay đó. Câu chuyện trong đó ly kỳ khúc chiết, chắc chắn không máu chó, hay hơn mấy quyển truyện máu chó lúc trước gấp trăm lần”
“Đừng đừng đừng, một vừa hai phải thôi” Sầm Dao đã hoàn toàn bái phục, đúng lúc che miệng cô ấy lại khiến những lời còn chưa nói xong bị chặn lại hết. Nhìn hai người phụ nữ tụm lại nói nhỏ, Khương Húc Đông đi tới cạnh ba người anh em, thấy vẻ mặt họ không tốt lãm nên hỏi: ”Xảy ra chuyện gì vậy, sắc mặt cả đám đều khó coi, đen tới nỗi có thế làm mực viết”
Ngôn Phong trợn trắng mắt, bất đắc dĩ buông tay: “Còn không phải do đứa con ngoài giá thú kia của nhà họ Thương à. Chẳng qua chỉ là một cuộc triển lãm tranh, kiêu ngạo như đăng cơ hoàng đế vậy. Tôi còn đang nghĩ có cần cho cậu ta một chút đen đủi để cậu ta nếm thử chút không.”
Khương Húc Đông vừa nghe lời này, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730598/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.