Nếu anh ta không tự giới thiệu thì quả thật Thương Đình Lập đã quên mất đứa bé trai bị đưa đi nhiều năm trước kia. Nói đến thì tất cả đều là lỗi của ba anh.
Khi còn trẻ không cẩn thận để người phụ nữ khác có thai thì thôi đi, vậy mà còn để bà ta tìm tới nhà. Khi đó sức khỏe của mẹ anh vốn không tốt, lại đúng lúc gặp phải chuyện này. Nếu người phụ nữ kia không xuất hiện thì có lẽ bệnh của mẹ anh đã không trở nặng.
Thương Đình Lập từng hận người phụ nữ đó, cũng từng hận đứa trẻ này. Tuy nhiên, sau khi được tìm vê thì không lâu sau, đứa trẻ đó đã bị đưa ra nước ngoài.
Nhưng anh sẽ không quên đôi mắt tràn đầy oán hận của đứa trẻ đó lúc bị đưa đi. Thời gian trôi qua, mọi thứ đổi thay, lâu rồi, anh cũng đã quên mất đứa trẻ đó. Bây giờ nhớ tới thì trong lòng anh cũng không có chút cảm xúc nào. “Phải không? Thật trùng hợp” Vẻ mặt Thương Vân vẫn vậy, dường như chỉ cảm thấy rất có duyên.
Nói xong, cậu ta tiếp tục thu dọn đồ đạc. Ba người cùng thu dọn đồ đạc xong thì Thương Vân một mình rời khỏi đó, hình như cậu ta có việc phải làm.
Sau khi về phòng của cả hai thì Sầm Dao hơi mệt. Cô nói một tiếng với Thương Đình Lập rồi nằm xuống giường ngủ mê man. Thương Đình Lập lắng lặng nhìn gò má hồng hào và đôi mắt nhắm chặt của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Anh đóng cửa lại rồi đi ra ngoài. Sau cơn mưa, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730545/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.