Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời tối đen, thỉnh thoảng còn có sấm chớp. Lúc âm thanh đi đùng vang lên, Sầm Dao đang ở trên lưng Thương Vân run lên.
“Dao Dao, chị sợ sấm à?” Ngữ khí của Thương Vân mang theo chút hoài nghi cùng trên chọc, lúc này hỏi cô chẳng qua là muốn chuyển hướng chú ý của cô thôi.
“Một chút thôi, sao hả, con gái sợ sấm hiếm thấy lắm sao?” Sầm Dao bối rối, một tay cô nằm chặt lấy chiếc áo sơ mi ướt đẫm của Thương Vân, như thể muốn đè nén nỗi sợ trong lòng lại. Ở hướng Sầm Dao không nhìn thấy, Thương Vân khẽ cười, khuôn mật có chút quy dị, mưa nhỏ giọt từ trên tóc anh ta, từng giọt từng giọt rơi xuống khuôn cằm gợi cảm.
Từng giọt nước tinh nghịch như ngọc dính trên cằm, muốn rơi lại không rơi xuống được.
“Chị đấy, không cần miễn cưỡng, cứ cho là sợ thật thì tôi cũng không cười chị đâu.” Thương Vân vươn tay vẹt mấy thân cỏ dài cản đường, thỉnh thoảng lại chú ý đến Sầm Dao ở sau lưng, thấy sắc mặt của cô càng lúc càng yếu ớt nhợt nhạt thì trong lòng không khói lo lắng.
Lúc đầu, anh ta vốn không nghĩ đột nhiên sẽ đổ mưa to. Thôn nhỏ kia cũng là đàn em của anh ta phát hiện ra, anh ta không quen thuộc với nơi này.
Ai mà biết thời tiết ở đây lại tệ như vậy chứ. Sầm Dao không hề phán bác lại anh ta, chỉ hắt hơi một cái.
Thương Vân nghe thấy, trong lòng càng lo lắng hơn, đường xuống núi vẫn còn dài, mưa lại đang to thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730536/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.