“Nếu như lâu quá thì chắc tôi không làm được đâu." Sầm Dao đột nhiên nhớ đến người mẫu phải đứng trong thời gian rất dài, cơ thể không tự chú được run lên, cô lắc đầu nói.
Thương Vân hơi cạn lời: “Dao Dao, chị đừng xem thường tôi như thế được không, những người mẫu phải đứng trong thời gian dài, nếu như không phải tay nghề họa sĩ không cao thì chính là quá tỉ mỉ, thì còn có là do người mẫu đó cố ý đứng không nghiêm túc."
Anh ta mở tập vẽ ra rồi đưa Sầm Dao xem bức tranh anh ta vừa vẽ.
“Nhìn thấy chưa? Không cần phải nghi ngờ khả năng hội họa của tôi như vậy đâu.” Sầm Dao nghiêm túc xem tranh của anh ta, phát hiện tranh của anh thật sự rất có hồn.
Tuy rằng cô không phải là người tranh ngành bọn họ, chỉ có thể xem ra một ít bên ngoài, nhưng cũng biết tranh của Thương Vân có lẽ thuộc về hàng cực phẩm.
“Tranh của cậu thật sự rất đẹp, A Vân, thật không ngờ người trước đây luôn bốc đồng như cậu, vậy mà sau khi lớn lên lại có thể làm được những thứ tỉ mỉ như vậy” Giọng điệu của Sầm Dao tràn đầy kinh ngạc cùng thán phục, rõ ràng rất tán thưởng với tranh của anh ta.
“Chị chắc chắn là đang khen tôi đấy chứ.” Thương Vân như cười như không nhìn cô.
“Ừm.”
Sầm Dao gãi đầu, ngơ ngác hỏi: “Lẽ nào không phải sao?” Thương Vân bất lực lắc đầu, không tiếp tục nói chuyện này với cô nữa.
Tuy rằng Sầm Dao làm người mẫu vẽ cho Thương Vân, nhưng anh ta lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730535/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.