Sầm Dao căng thẳng nhìn Hoàng Mao đang nhìn cô với vẻ mặt gian ác.
Cỏ ngây thơ quá rồi, cho răng mình không tranh cãi với hắn thì hắn sẽ còn chút lương tri.
Nhưng bây giờ, cô còn có thể giữ được sự trong sạch của mình sao? Thương Đình Lập sẽ không không để ý chuyện này sao? Sầm Dao nghĩ tới Thương Đình Lập, trong lòng lập tức có quyết định.
"Thương Đình Lập, kiếp sau hai ta phải gặp nhau sớm hơn, đừng để em gặp được Bộ Tử Ngang nữa."
Sầm Dao thầm cầu nguyện.
"Cô yên tâm, tôi sẽ thả cô đi.
Nhưng giờ thì cô phải làm tôi thoải mái trước đã."
Hoàng Mao cười gian trá nói với Sầm Dao.
"Đừng tới đây."
Sầm Dao tuyệt vọng nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô đột nhiên đứng dậy, đụng ngã Hoàng Mao đang nhích tới gần rồi lao thẳng vào cây cột trước mặt.
"Tạm biệt, Thương Đình Lập."
Sầm Dao vừa chạy vừa âm thầm từ biệt Thương Đình Lập trong tuyệt vọng.
"Dao Dao."
Ngay lúc ngã xuống, cô đường như nghe thấy giọng nói của Thương Đình Lập, còn cảm nhận được cái ôm ấm áp trong ký ức.
"Dao Dao, em tỉnh lại đi"
Thương Đình Lập ôm thân thể nhẹ bồng của Sầm Dao vào ngực.
Lúc này, tất cả lý trí của anh đều biến mất.
Sầm Dao đập đầu vào cột ngay khi anh vừa bước vào.
Vì sao anh lại vào trễ như vậy, vì sao phải đứng ở cửa nhìn phản ứng của cô chứ.
Anh nên cứu cô gái nhỏ của anh trước mới đúng.
Là do anh đã đánh giá quá thấp sự kiên định và tình cảm của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730519/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.