"Chị và chủ tịch Thương của bọn em có quan hệ gì? Anh ấy nằm viện chị đến thăm làm gì chứ?"
Giọng điệu mang đầy tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Cụm từ "của bọn em"
đó dường như đã xem Thương Đình Lập là của riêng mình vậy.
Sầm Dao trầm mặc, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái sỉ mê trước mặt mình.
Chính khoảnh khắc yên tĩnh này khiến cho Sầm Dao lo lắng: "Chị, rốt cuộc hai người trở nên thân thiết như vậy từ khi nào vậy?"
"Không thân, chỉ là gần đây chị và một công ty khác hợp tác, đấu thầu dự án của Nguyên Thịnh."
Cuối cùng Sầm Dao chậm rãi lên tiếng, liếc Sãm Hoàn một cái: "Hôm nay lúc đến Nguyên Thịnh thì nhìn thấy chủ tịch Thương nhập viện, công ty cử chị đến thăm"
Sầm Hoàn nửa tin nửa ngờ: "Trễ thế này còn đến thăm?"
"Em cũng vậy mà.
Chị họp xong mới đến đây"
"Vậy đã là đến thăm bệnh, sao chị lại không mang gì theo? Đến trái cây cũng không có."
Sầm Dao nhìn đồ trong tay cô ta, lại nhìn lại hai tay trống không của mình, thật khó mà nói cho qua được.
Nhưng rất nhanh, cô đã lấy từ trong túi ra một phong bì: "Có cái này là đủ rồi"
Còn may là trong túi của cô luôn mang theo phong bì.
Nhưng mà, trong phong bì này lại trống không.
Dường như cuối cùng Sầm Hoàn cũng tin rồi, "phì"
cười một tiếng: "Chị, chị thật thô tục."
"Người làm ăn mà, có ai là không thô tục chứ"
Sầm Dao lại không cho là đúng nói.
Bên này, tư vấn viên cuối cùng cũng tìm ra số phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730497/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.