"Vẫn chưa ngủ ạ! Tiểu Dao, cô nhớ cháu rồi à?"
Giọng nói trẻ con ngọt ngào của nhóc truyền đến qua tin nhắn thoại, Sầm Dao nghe thấy cảm thấy trong lòng rất mềm mại.
"Ừm, cô nhớ cháu rồi.
Bây giờ cháu đang ở đâu thế?"
Cô đáp lại cậu nhóc, đổi thành dùng ghi âm.
Lúc nói chuyện với cậu nhóc, giọng điệu của cô trở nên rất dịu dàng. . truyentop.net
Bên này, trong phòng bệnh.
Thương Đình Lập đang nửa nằm nửa ngồi trên giường xem tài liệu, mà cậu nhóc thì đang ngồi trên sô pha ăn sô cô la, vụn sô cô la rơi khắp người, áo len màu trắng bị nhuộm đen một mảng.
Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo nhẹ nhàng cầm điện thoại nghịch, khuôn mặt nhỏ cười tươi như hoa nở.
Lúc này, từ điện thoại truyền ra một giọng nữ dịu dàng.
Mềm mại dịu dàng.
Giữa đêm thế này, nghe thấy thật giống như kẹo bông.
Mềm mại, ngọt ngào.
Thương Đình Lập không lên tiếng, chỉ tiếp tục xem tài liệu.
Cậu nhóc liền nhẹ nhàng, ngoan ngoãn trả lời: "Cháu đang ở bệnh viện Nhân Dân chăm sóc cho ba cháu! Bưng nước rót trà, tắm rửa, đấm lưng cho ba.
Tiểu Dao, ba khen cháu rất giỏi chăm sóc người khác! Cô đừng ở cùng chú lần trước nữa được không? Sau này cô bị bệnh cháu sẽ đến chăm sóc cô."
"."
Môi Thương Đình Lập giật giật.
Thằng nhóc này nói nhảm gì vậy chứ? Anh chỉ bị ho sốt, nhiễm trùng phổi chút thôi, từ khi nào lại biến thành không thể tự lo cho sinh hoạt cá nhân, phải để một đứa trẻ thế này làm giúp chứ? Còn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730496/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.