Sầm Dao liếc nhìn màn hình điện thoại, nhấc máy.
Người bên kia điện thoại không lên tiếng ngay, mà trầm mặc một lúc. Sầm Dao cũng không hối thúc, chỉ im lặng chờ.
“Nó dậy chưa?” Cuối cùng, Khương Húc Đông lên tiếng.
“Lúc em ra ngoài thì con bé vẫn còn ngủ.”
“Em không ở nhà à?” Giọng điệu Khương Húc Đông có phần lo lắng.
“Ừm, mấy hôm nay hơi bận.”
“Sầm Dao, mấy ngày này em giúp anh trông chừng Oánh Oánh, nó… tối qua nó có khóc không?” Do dự một lúc, Khương Húc Đông hỏi.
“Có, khóc đến nửa đêm.”
Khương Húc Đông trầm mặc không nói gì. Sầm Dao cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng chờ Khương Húc Đông bên kia tiếp tục nói.
“Chuyện tối qua do anh uống say, vô ý để xảy ra chuyện. Bây giờ Oánh Oánh không chịu để ý đến anh, cho nên chỉ có thể nhờ em giúp anh giải thích rõ chuyện này.”
Nghe đến hai chữ “vô ý”, trái tim treo lơ lửng của Sầm Dao mới buông xuống một chút: “Oánh Oánh chỉ bị dọa chút thôi. Qua hai ba ngày là sẽ không sao, đến lúc đó anh lại đến giải thích rõ với con bé là được rồi.”
Khương Húc Đông nghĩ ngợi, nói thêm vài câu với Sầm Dao, liền cúp máy.
Sầm Dao giải quyết xong chuyện văn phòng làm việc lại đi đến hội chợ tuyển dụng nhân tài. Hội chợ nhân tài huyên náo đông đúc vô cùng.
Lúc cô đến, Lê Thanh đang ngồi đang ngồi trên bàn phỏng vấn một ứng viên.
“Không có thu hoạch gì à?” Sầm Dao đi qua, đưa cho Lê Thanh một chai nước, hỏi.
Lê Thanh kết thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730472/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.