Thương Đình Lập lại dùng lực, kéo cô lại gần mình. Anh cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn sâu vào mắt cô, mỗi một chữ nói ra, đều mạnh mẽ có lực: “Sầm Dao, cứ cho là giữa chúng ta là đoạn tình cảm vụng trộm, anh cũng sẽ không định buông bỏ, cho nên, tốt nhất em phải có tâm lý chuẩn bị.” Trong lòng Sầm Dao là một mớ hỗn độn. Ra khỏi phòng, cô đứng bên ngoài một lúc lâu. Những câu cuối cùng của Thương Đình Lập, trước sau vẫn vang vọng trong đầu cô, đánh vào tim cô. Cô thất bại phát hiện, tất cả lý trí, nguyên tắc, giới hạn của cô, đứng trước người đàn ông tên Thương Đình Lập này căn bản đều không còn gì hết. Anh dễ như trở bàn tay đánh tan mọi quyết tâm của cô. Cô và anh đang chơi một trò mạo hiểm điên cuồng. Có lẽ bọn họ có thể vượt qua, mà cũng có lẽ bọn họ sẽ phải tan xương nát thịt. Trở lại hội trường, trong phòng, ca hát nhảy múa như thường. Không ai biết trên lầu vừa xảy ra một hồi phong nguyệt. Sầm Dao cố gắng tự nhiên muốn tranh thủ thời gian lặng lẽ rời đi, không ngờ Điền Điềm lại đi về phía cô. Nhìn thấy nét mặt tươi cười của Điền Điềm, dáng vẻ dịu dàng thanh nhã, trong lòng Sầm Dao nhất thời cảm thấy đủ mùi vị phức tạp. “Cô mặc bộ váy này thật đẹp.” Điền Điềm khen ngợi cô. “Cảm ơn, làm phiền cô rồi.” Sầm Dao cúi đầu nhìn chính mình: “Bộ lễ phục này tôi giặt sạch rồi nên gửi đến đâu thì được?” “Không cần.” Điền Điềm khoát tay cười: “Nếu như không chê, cô Sầm cứ giữ lại đi. Thật ra đây cũng là một chiếc váy mới, là lúc trước khi tôi còn ở Trung Quốc Đình Lập đã tặng tôi đó. Sau đó tôi ra nước ngoài, vì vậy không mang theo, vẫn luôn không có cơ hội mặc.” Sầm Dao vô cớ u buồn. Trước đây chỉ nghe mấy lời truyền miệng bên ngoài, cảm thấy Thương Đình Lập thật sự chưa từng quay lại với người phụ nữ nào. Nhưng mà bây giờ cô mới biết, thật ra chuyện giữa anh và Điền Điềm đã sớm bắt đầu rồi. Vào lúc cô còn chưa biết người tên Thương Đình Lập này, còn chưa quen biết người này, giữa anh và Điền Điềm đã có biết bao nhiêu giao tình rồi. Bây giờ cùng Thương Đình Lập không rõ ràng như vậy, cảm giác trốn trốn tránh tránh, rất đau khổ. Anh cũng giống như chiếc váy cô đang mặc trên người vậy, không thuộc về cô. Sự xuất hiện của cô, là sự xâm nhập không được chào đón. Cô khó khăn cử động môi: “Nếu đã là quà của chủ tịch Thương, thì tôi càng không thể chiếm cho mình được.” “Không sao, mỗi năm Đình Lập đều tặng quà cho tôi, chiếc váy này cũng không tính là quan trọng.” Sầm Dao nhìn gương mặt ngọt ngào khi nhắc đến người đàn ông đó của cô gái, có hâm mộ cũng có hổ thẹn. Khương Oánh Oánh đi qua, kéo tay Sầm Dao: “Dao Dao, em nhảy đến tê hết hai chân rồi này.” “Cẩn thận một chút.” Sầm Dao sực tỉnh, đỡ lấy Khương Oánh Oánh. Điền Điềm mỉm cười với họ, chào tạm biệt xong liền rời đi. Nhìn theo bóng lưng ấy, Sầm Dao hơi ngẩn người. Bỗng nhiên cô cảm thấy, nếu một ngày nào đó Điền Điềm biết tâm tư sâu kín của cô lúc này, có lẽ cũng sẽ nhìn mình giống như mình nhìn Sầm Hoàn. Lúc đó thì thật buồn cười. Khương Oánh Oánh nhìn theo bóng lưng Điền Điềm: “Cô ta nói gì với chị vậy? Có phải là nhắc đến chủ tịch Thương?” Sầm Dao không trả lời, chỉ nói với Khương Oánh Oánh: “Oánh Oánh, chị tính đi trước. Còn em?” “Cứ đi như vậy?” “Chị mệt rồi, muốn về sớm đi ngủ.” “Gần đây chị vừa bận việc công ty của chúng ta, lại vừa bận việc của Bộ Thị, thật sự rất cực khổ. Nhưng em vẫn phải ở đây với anh em mới được, nếu không anh ấy sẽ làm mình làm mẩy với em.” “Không sao, chị về một mình.” Khương Oánh Oánh nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, nãy giờ Bộ Tử Ngang vẫn luôn tìm chị.” Sầm Dao gật đầu: “Chị biết rồi.” Nói chuyện với Khương Oánh Oánh xong, Sầm Dao vốn muốn lẳng lặng rời đi một mình. Không ngờ rằng, Bộ Tử Ngang lại đứng ngoài cửa, hút thuốc chờ. “Tôi tìm cô cả nửa ngày, cô đi đâu vậy?” Nhìn thấy cô, Bộ Tử Ngang dập tắt điếu thuốc trong tay, đi thẳng về phía cô. Sầm Dao đáp: “Thay quần áo.” “Thay lâu như vậy?” Bộ Tử Ngang nghi ngờ nhìn cô. Sau đó lại nói thêm một câu: “Vừa rồi Thương Ngộ đến.” Sầm Dao nhìn Bộ Tử Ngang: “Anh đi không? Anh không đi thì tôi đi đây.” Nói xong, cô liền muốn rời đi. Bộ Tử Ngang đuổi theo, kéo cô lại. Nhìn chằm cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: “Lên xe, tôi đưa cô về.” Sầm Dao nhìn về phía xa. Chỗ này thật sự không dễ đón xe. Thu hồi tầm mắt, vô tình đảo mắt thì nhìn thấy trên lầu hai của biệt tự quả nhiên có một bóng người đang đứng. Lúc này Thương Đình Lập đang đứng ngoài ban công lầu hai, tay cầm ly rượu, cúi đầu nhìn cô. Anh quay lưng về phía ánh sáng, Sầm Dao không hề nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này, nhưng trong lòng lại như có một chiếc lông vũ cọ qua, mùi vị gì cũng có. Đây là người đàn ông khiến cô muốn cự tuyệt nhưng lại cự tuyệt không nổi. Bên cạnh anh xuất hiện một bóng người, cũng ở trên lầu nghiền ngẫm nhìn cô. Sầm Dao nhận ra, người đó là Thương Ngộ. Vội thu hồi ánh mắt, không nói gì, mở cửa xe của Bộ Tử Ngang, lên xe. Cô hết sức kiềm chế, không muốn vì mình mà gây ra rắc rối cho Thương Đình Lập. Thương Ngộ đứng cạnh Thương Đình Lập, nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Ánh mắt ý vị nhìn theo bóng chiếc xe đang đi xe dần, khẽ cười một tiếng: “Anh, anh biết không? Chỗ nào anh cũng tốt, chỉ có một cái bệnh, khẩu vị quá nặng.” Một tay Thương Ngộ khoác lên vai Thương Đình Lập, làm ra dáng vẻ huynh đệ tình thâm: “Anh, thân làm em trai em khuyên anh một câu, đừng vì một người phụ nữ đã kết hôn mà hủy hoại bản thân mình. Loại phụ nữ này có thể ngoại tình với một người đàn ông, thì đương nhiên cũng có thể ngoại tình với người đàn ông thứ hai.” Thương Đình Lập cười: “Tôi hủy hoại bản thân mình, người vui vẻ nhất không phải là cậu à?” Thương Ngộ cười ha ha: “Đúng ha, cho nên, chờ ngày anh tự hủy, em nhất định sẽ đốt pháo hoa cho anh khắp thành phố!” “Vậy thì xem xem, cậu có thể chờ đến ngày đó hay không.” Thương Đình Lập gạt tay Thương Ngộ xuống. Bộ Tử Ngang đưa Sầm Dao về Nhã Uyển. Trên đường, không nhịn được nói: “Vừa rồi lúc lên xe, tôi thấy cô nhìn lên lầu mấy lần.” Tim Sầm Dao nhảy lên một cái. “Người đứng trên lầu là Thương Ngộ!” Bộ Tử Ngang lại nói thêm một câu. Trái tim căng thẳng của Sầm Dao hơi thả lỏng một chút. “Tôi đã giải thích rồi, tôi không muốn giải thích lại nữa.” Cô nhắm mắt giả vờ như muốn ngủ. Đúng lúc này, điện thoại rung lên. Là một tin nhắn mới gửi đến. Sầm Dao nhìn tên trên màn hình, tim khẽ rung động, liếc người đàn ông bên cạnh một cái, vô cớ có chút chột dạ, không dám xem. “Sao lại nhìn tôi như thế?” Bộ Tử Ngang liếc mắt qua, tầm nhìn rơi vào điện thoại của cô: “Là tin nhắn của ai vậy?” “Môi giới bất động sản.” “Môi giới bất động sản gửi tin nhắn trễ như vậy?” Bộ Tử Ngang là một người đa nghi, dường như anh ta không hề tin lời cô. “Ừm.” Sầm Dao quay mặt về phía cửa sổ. Dường như không hề để ý việc anh ta không tin mình. Bộ Tử Ngang cau mày, càng nghi ngờ cô từ đầu đến cuối đều đang lừa mình. Nhưng mà, anh ta cũng biết có hỏi tiếp, Sầm Dao nhất định sẽ tức giận, có hỏi cũng không được gì. Đến “Nhã Uyển”, Sầm Dao nói “tạm biệt” với anh ta, mở cửa xe không hề quay đầu đi lên lầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]