Thương Đình Lập ngẩng đầu, hỏi thăm cô: “Chào buổi sáng”
Sầm Dao đối mặt với anh, rất gượng gạo, vội chuyển tâm nhìn đi, chỉ hạ giọng đáp một tiếng.
Cô tìm một chỗ ngồi cách anh thật xa, tìm chuyện nói: “Hựu Nhất đâu?
Sao không thấy thằng bé?”
“Lão Phó đưa nói đến chỗ bác sĩ Trân khám rồi” Anh đáp.
“Ở trong nhà lâu rồi, ra ngoài hóng gió cũng tốt.” Sâm Dao gật đầu, lại hỏi: “Tình trạng thằng bé hôm nay thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa?”
Thương Đình Lập đang xem báo, thờ ơ đáp: “Khỏe hơn nhiều rồi”
Sầm Dao cảm thấy yên tâm rất nhiều, như vậy thì mình cũng không cần đến đây nữa.
Cô cúi đầu ăn bữa sáng, vốn nghĩ sẽ giải thích một chút với anh chuyện tối qua. Nhưng mấy lần ngẩng đầu lên, lại phát hiện đối phương không có ý muốn nói chuyện với cô, cho nên, những lời muốn nói đều nuốt xuống hết.
Cũng không cần làm cho bản thân mình gượng gạo.
Ăn được một nửa thì Dư Phi đến.
Thương Đình Lập liền đặt tờ báo xuống.
Cả phòng ăn chỉ chỉ còn lại mình Sâm Dao, cô khẽ thở ra một hơi, chậm rãi tiếp tục ăn.
Ra khỏi phòng ăn thì cũng đã là mười phút sau rồi, vốn dĩ cho rằng Thương Đình Lập đã sớm đến công ty rồi, nhưng mà khi lấy túi đi ra, cô lại nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cổng Tĩnh Viên.
Cửa sau xe mở ra, liếc mắt là có thể nhìn thấy bóng người ngồi trong đó.
Đôi chân dài của Thương Đình Lập bắt chéo, ngồi ở ghế sau.
Sầm Dao chưa nói gì, Dư Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730440/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.