sầm Dao giật mình.
Có trộm?!
Khu Bán Sơn mà một khu giàu có nổi tiếng, ở đây an ninh rất nghiêm ngặt. Nhất là khu biệt thự, ngoại trừ đội tuần tra Côn có một đội bảo an tuần tra báo vệ tài sản từ xa, cho nên, nhiều năm nay chưa từng nghe nói xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, chưa từng xảy ra chuyện, không có nghĩa là tối nay sẽ không xây ra chuyện.
Cô đứng yên tại chỗ, hơi thở có hơi run rẩy.
Trong bóng tối, có thế nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng. Hơn nữa, tiếng bước chân đó, đang từ xa đi đến, từng bước đi về phía cỏ.
Chân Cô run rẩy, một tay tóm chặt quần áo ngủ, tay Côn lại sờ loạn xạ.
Thật không dễ dàng chạm được một cái bình sứ ở sau lưng, nắm chặt lấy, giống như có thêm chút can đảm, ho một tiếng: “Ai đó?’
Bóng người đó càng lúc càng gần.
Dừng như nghe thấy tiếng của cô, đối phương dừng lại một chút.
Mà sau đó, “tách” một tiếng, chiếc đèn pha lê trong phòng khách bỗng sáng lên.
Sâm Dao đã thích ứng với bóng tối, đột nhiên bị đèn chiếu sáng, mắt chói đến không mở ra được.
Một lúc sau mới mở mắt ra được.
Nhìn thấy người đàn ông đứng cách mình không xa, cô ngẩn người.
“Sao anh lại ở đây?”
Người đứng trước mặt mình thì ra không phải trộm, mà là chủ của căn nhà này, Thương Đình Lập.
Nhưng mà không phải anh đi Công tác rồi, không có ở nhà sao?
Lúc này, mặc đồ ngủ, cầm tách trà đứng trước mặt mình lại là chuyện thế nào đây?
“Chuyện này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730421/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.