Bên này.
Sầm Dao ra khỏi bệnh viện, lại quay về Bách Hoa Tân Hội. Còn may mọi người vẫn chưa giải tán, cô lại đi uống rượu thêm một trận.
Chờ khi cô về tới biệt thự, thím Ngô cũng đã về rồi. Toàn căn biệt thự đều trống rỗng, lạnh lẽo khó có thứ gì bì được.
Sầm Dao vấp ngã, ngay cả đi đường cũng không vững. May mà Lê Thanh đỡ được cò: “Giám đốc, tôi đã đun cho cô một ấm nước rồi, cò ngồi một lát đi.”
“Cảm ơn.” Sầm Dao đá đôi giày cao gót, dựa người vào ghế sỏ pha, cả hai tay ấn vào đầu mày đang đau
Bên này.
Sầm Dao ra khỏi bệnh viện, lại quay về Bách Hoa Tân Hội. Còn may mọi người vẫn chưa giải tán, cô lại đi uống rượu thêm một trận.
Chờ khi cô về tới biệt thự, thím Ngô cũng đã về rồi. Toàn căn biệt thự đều trống rỗng, lạnh lẽo khó có thứ gì bì được.
Sầm Dao vấp ngã, ngay cả đi đường cũng không vững. May mà Lê Thanh đỡ được cò: “Giám đốc, tôi đã đun cho cô một ấm nước rồi, cò ngồi một lát đi.”
“Cảm ơn.” Sầm Dao đá đòi giày cao gót, dựa người vào ghế sỏ pha, cả hai tay ấn vào đầu mày đang đau dữ dội.
Lê Thanh nhìn cô một cái, có chút đau lòng, thậm chí có chút đồng cảm.
Sầm Dao không thể chịu đựng nổi cái nhìn này, giễu cợt: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Giống như tôi sống rất thê thám vậy.”
“Đương nhiên là cô không thảm.” Lê Thanh đã đun sỏi nước, từ nhà bếp đi ra, trò chuyện cùng cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730399/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.