Bữa ăn trôi qua một cách bình thường, tất nhiên đó chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Chu Phạn Phạn rối loạn trong lòng, một mặt ánh mắt lấp lánh không ngừng bị rung động bởi gương mặt Quan Nguyên Bạch, mặt khác lại lo lắng anh sẽ hoàn toàn từ chối, đến làm bạn cũng không thể được.
May mắn thay, cho đến khi kết thúc bữa ăn, mọi thứ vẫn không xảy ra theo hướng tồi tệ nhất.
"Cô Chu, tôi đưa cô về trước." Lúc gần đi, Quan Nguyên Bạch nói.
Chu Phạn Phạn đâu có không biết ngại mà để anh đưa về, nói: "Không cần không cần, tôi tự gọi xe về là được."
Quan Nguyên Bạch tuy rằng không để buổi xem mắt này trong lòng nhưng vẫn là một chính nhân quân tử, "Chỗ này gọi xe không tiện, vẫn là để tôi đưa cô về đi."
Vừa nói anh vừa bước xuống lầu, Chu Phạn Phạn không thể từ chối nữa, lẽo đẽo theo anh xuống dưới.
"Cô sống ở đâu?" Sau khi lên xe, Quan Nguyên Bạch hỏi cô.
Chu Phạn Phạn thắt xong dây an toàn nói: "Đến Đại học Bắc Kinh là được."
"Cô vẫn đang đi học?"
Chu Phạn Phạn gật đầu.
Quan Nguyên Bạch hơi sửng sốt, anh nở một nụ cười nhưng rất nhanh liền thu lại. Không phải một nụ cười vui vẻ mà là có chút không tin được, cảm thấy không đúng lắm.
Chu Phạn Phạn không nhận ra nụ cười của anh có ý nghĩa gì, chỉ biết rằng trông nó rất đẹp mắt bởi vì khi anh cười lên có thể nâng cấp vẻ đẹp trai lên thêm hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chon-duy-nhat/2992263/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.