Mời người khác ăn cơm thật ra là câu nói cửa miệng của Chu Phạn Phạn.
Tiền tiêu vặt của cô từ bé đã rất nhiều, cho nên đã quen dần với việc khi nhờ vả hay làm phiền người nào đó giúp mình đều sẽ mời cơm họ.
Vì vậy, cô thề rằng mời Quan Nguyên Bạch ăn cơm không có ý gì khác.
Nhưng khi Quan Nguyên Bạch im lặng không trả lời như vậy, cô đột nhiên nhận ra mời ăn cơm giống như cô còn có dụng ý khác.
Không thể làm được chị dâu, nhưng trong quá trình gắn kết dần với Quan Nguyên Bạch có phải có sẽ có thể trở thành bạn của anh? Có phải sẽ tìm ra lý do để tặng quà cho Quan Nguyên Bạch? À đương nhiên, chủ yếu là quà cho Ý Ý yêu dấu.
Việc cả hai cùng giúp đỡ nhau có thể khiến giấc mơ của cô thành hiện thực!
Ngay khi Chu Phạn Phạn nghĩ rằng mình thật thông minh, thậm chí còn nghĩ đến sẽ tặng quà gì cho Quan Nguyên Bạch, Quan Nguyên Bạch liền nói: "Mời tôi ăn cơm?"
Chu Phạn Phạn gật đầu liên tục, giọng nói có chút kiềm chế: "Ừ, đây là điều nên làm mà. Hơn nữa mặc dù chúng ta giả vờ nhưng cũng phải giả vờ giống một chút, ví dụ như thi thoảng... đi ăn với nhau chẳng hạn?"
Quan Nguyên Bạch thấy cũng có lý, không phản bác lại, im lặng hồi lâu mới nói: "Mấy ngày nay tôi bận, có lẽ không có thời gian."
"Không sao, khi nào anh rảnh thì gọi lại cho tôi."
Quan Nguyên Bạch dường như đang cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chon-duy-nhat/2992261/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.