Ngay lập tức Mạnh Trì liền hiểu ý Thẩm Khinh Nhược, nhìn thấy tay Thẩm Khinh Nhược nhẹ nhàng ma sát trên bàn, cô cảm giác lòng mình bị trêu chọc, không khỏi vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia.
Bây giờ trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có hai người các cô, cô cũng khó tránh khỏi nhớ lại cảnh ở chỗ hồ bơi. Cô cảm giác mình đã chạm tới một góc tính cách thật của Thẩm Khinh Nhược. Có rất nhiều vấn đề cô muốn hỏi nhưng chẳng biết bắt đầu hỏi thế nào, cũng không chắc chắn Thẩm Khinh Nhược muốn trả lời hay không, nếu muốn trả lời thì cũng sẽ không thể nhanh chóng cưỡng ép bản thân khôi phục lại trạng thái bình thường.
Mạnh Trì cảm thấy mình có thể chờ, chờ ngày nào đó Thẩm Khinh Nhược nguyện ý nói với cô, nhưng cô lại cảm thấy tự mình đa tình, cô là ai của Thẩm Khinh Nhược? Ngoài thời gian hai người tiếp xúc ở bên ngoài, Thẩm Khinh Nhược có nhớ một người như cô không?
Có đôi khi cô xem sách liên quan đến lịch sử và vũ trụ đều cảm thấy lịch sử xa xưa vũ trụ thì rộng lớn, con người sống trong dòng sông dài của lịch sử, giống như hạt cát giữa biển cả, giữa vũ trụ mênh mông không giới hạn. Bây giờ cô ngẩng đầu nhìn sao, ánh sáng của nó phải trải qua hơn trăm năm hơn nghìn năm mới đến được địa cầu. Xét theo hai góc độ này Mạnh Trì cảm thấy mình nhỏ bé trong thời gian rất dài, cộng thêm lúc này, đối diện với Thẩm Khinh Nhược cũng vậy.
Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chay-lan-ra-dong-co/1909718/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.