Công ty có việc nên Du Doãn cùng Hữu Lâm đều rời đi. Trong lúc vắng mặt Tà Từ Khương thì công việc đều do một tay Hữu Lâm làm nên anh ta rất bận, chỉ để lại câu "Tôi sẽ quay lại vào tan chiều.".
Tà Từ Khương nằm một mình trên giường, không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng bước chân qua lại của y tá ngoài hành lang làm anh có chút buồn ngủ. Không lâu sau thì nhắm mí lại mà đánh một giấc.
Anh lại mơ.
Giấc mơ lần này rất đau đớn, là chuỗi ngày anh bị đánh ở cô nhi viện. Nước mắt cùng máu hoà tan làm một với nền đất, mùi sắt rỉ nồng đậm kéo anh xuống vực sâu không lối thoát. Tà Từ Khương thấy mình bị đánh, rồi lại bị đánh lần nữa hệt như những thước phim vô tận không bao giờ dừng lại, chỉ chiếu cho mình anh xem.
Tầm mắt anh dần mờ đi vì mệt mỏi, bỗng phía trước một khe nứt phát ra ánh sáng huyền ảo xuất hiện. Một cậu bé bước ra từ vệt sáng đó đưa tay với anh, cậu nhóc nắm chặt tay anh rồi kéo anh lê lết trên sàn, cậu bé đưa anh về nơi tỏa ra vầng sáng ấy. Tà Từ Khương cứ ngỡ là cửa thiên đường nhưng anh lại không biết đó lại là một địa ngục giữa chốn trần gian khác. Anh nhăn mắt lại vì chói, xong anh lại thấy mình đang nằm trên giường, người phía bên dưới không ngừng đung đưa giữa háng anh.
"???", Tà Từ Khương hoảng loạn định đẩy người kia, nhưng anh nhận ra mình không tài nào cử dộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chang-beta-vao-bay/2951151/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.