Lưu Niên đi ra ngoài sân vườn nhiều bóng cây để tận hưởng không khí trong lành vào buổi sáng. Ở đây đúng là thoải mái hơn nhiều, trong đó thật khó chịu. Vị trợ lý cũng đi ra theo hiệu lệnh ánh mắt của anh vừa rồi:
- Kêu tôi ra làm gì vậy? Muốn biết chuyện của Nhã Lệ sao?
- Chỉ là muốn anh ra đây để người ta có không gian riêng
Hướng Du bật cười, tựa người vào tường không nỡ vạch trần lời nói dối vụng về kia. Vị bác sĩ lại trầm ngâm khiến người trợ lý khá mắc cười:
- Cô gái đó là con gái nuôi của Trác Tín Phong, từ nhỏ đã quen biết với Thiên Chương. Người con gái này khi nhỏ khá tinh nghịch lớn dần lại hiểu chuyện và nghe lời…
- Vậy anh có thấy hai người họ xứng đôi không?
Một câu hỏi mà người trợ lý không biết nên trả lời như thế nào, nói có thì sẽ xong đời, nói không thì cũng chẳng đỡ hơn! Hướng Du khẽ cười trêu chọc đứng qua trước mặt anh:
- Bác sĩ có cảm thấy trong lời nói của mình ngập mùi thuốc súng không?
- Nói cái gì vậy? Ẩn ý sâu xa quá
Hướng Du chẳng kiềm chế được mà cười lớn, đứng trước mặt cúi người vỗ lên bả vai anh. Ánh mắt sâu xa và đầy ý cười:
- Chắc là không biết thật không?
Người đàn ông cũng ngượng ngùng bật cười theo rồi lại đẩy tay của anh trợ lý ra. Hướng Du không vững mà ngã tới chỗ của bác sĩ đúng lúc Thiên Chương đi ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-anh-bac-si-len-giuong/3358766/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.