Lời chưa nói xong thì cái tay nhanh nhẹn kia đã bắt máy, mà còn mở loa lên. Đầu dây bên kia không chỉ nhốn nháo như mọi khi mà còn còn vô cùng háo hức và tò mò:
- Sao rồi? Sao rồi? Ăn thịt trẻ con có dư vị gì thế? Có phải người trẻ rất sung sức không?
Những gì người bạn thân này nói khiến cho Lưu Niên phải dừng xe lại vào bên đường lập tức khá điêu luyện. Anh cầm điện thoại lên điều chỉnh âm lượng nhỏ lượng, gương mặt ngượng ngùng hơi nhìn sang Thiên Chương:
- Bạn anh nói linh tinh em đừng quan tâm
- Lâu vậy rồi vẫn chưa tách nhau ra nữa. Đúng là tình cảm khăng khít quá mà
Người bác sĩ này thật lúng túng mà phải quay mặt sang cửa, kéo điện thoại sát lại rồi thì thầm không dám nói lớn sợ chàng trai nào đó gần đây nghe thấy:
- Cái tính nói nhăng nói cuội của cậu nên bỏ được rồi đó. Em ấy lúc nãy nghe thấy hết rồi đó
- Một kẻ khờ thì nghe hiểu gì chứ! Cậu cũng đừng đánh trống lảng nữa, trả lời câu hỏi của tôi đi vị trai trẻ như thế nào?
Ánh mắt hơi đảo sang nhìn cậu bệnh nhân bên cạnh mà lòng có chút nảy sinh nghi ngờ, Thiên Chương có thật sự là ngốc? Vẫn còn lăn tăn với dòng suy nghĩ ấy thì lại bị Sở Hoài kêu về thực tại:
- Tản Lưu Niên, cậu đang hồi tưởng lại chuyện đêm qua để trả lời câu hỏi của tôi sao?
- Không có... muốn biết thì tự trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-anh-bac-si-len-giuong/3358756/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.