Người con trai của lúc này ôm cả cơ thể anh rất chặt, chặt đến mức không bao giờ muốn buông ra, anh lần này khỏi thoát được tôi:
- Lưu Niên đừng bỏ tôi được không? Anh muốn làm gì Thiên Chương cũng được... chỉ cần đừng rời xa Thiên Chương được không?
- Lỗi của tôi, tôi sẽ không bỏ rơi cậu đâu nên đừng khóc nha!
Bàn tay kia nhẹ nhàng xoa đầu vị bệnh nhân lắm mưu nhiều kế kia lòng vẫn không khỏi tự trách bản thân đã làm ra loại chuyện này. Anh vẫn không biết nhóc con kia ở trong lòng anh đã thầm mỉm cười.
Anh Lưu Niên thật dễ thương và dễ lừa! Càng ngày càng mê người bác sĩ này quá đi!
- Em nghe theo bác sĩ hết!
- Tôi còn hơi buồn ngủ, muốn ngủ chút nữa
Lưu Niên lại nằm ra giường thì người con trai đấy kéo chăn đắp lên người đàn ông và còn hôn lên cái má mềm ấy khiến cho người bác sĩ hơi bất ngờ nhưng cũng không để ý mà ngủ tiếp.
Cậu thanh niên trẻ nằm xuống ôm lấy bác sĩ một cách thoải mái và hết sức hài lòng. Lòng lại muốn ghẹo người đàn ông này thêm chút nữa, không nghĩ anh có thể ngủ nữa mà thì thầm vào tai:
- Anh thơm quá!
- Thiên Chương ngủ chút nữa đi...
Người anh hơi ngọ quậy rồi lại nằm lặng im tiếp nữa thì cậu lại khẽ cắn vào cái tai ấy. Lưu Niên giật mình ngồi dậy che tai:
- Cậu... cậu còn say sao?
- Người anh thơm... làm cho tôi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-anh-bac-si-len-giuong/3358755/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.