Sau khi Thu Thu xuất viện vẫn thường xuyên sinh bệnh, bởi vì thường bệnh đến mức vào bệnh viện, cũng do Thu Thu là một đứa bé phản ứng tương đối chậm chạp, bảo bảo không thích khóc, cảm giác đau đớn của bé không nhạy cảm, mặc dù thân thể không thoải mái bé cũng không khóc, cho nên bọn họ rất khó phát hiện Thu Thu không thoải mái kịp lúc. Chuyện này cũng là nguyên nhân vì sao Sở Tấn hi vọng Thu Thu có thể làm ầm ĩ thích khóc cũng được.
Sở Tấn lo lắng, thậm chí cảm thấy có phải là anh đã lây cảm mạo cho bảo bảo hay không. Cũng bởi vì anh không cách ly với bé! Biết rõ Thu Thu thân thể yếu, còn ôm Thu Thu nhiều lần.
Mấy ngày nay Thu Thu quả thật có ho khan nhẹ, buổi tối và sáng sớm khụ khụ hai lần, ban ngày thì tốt hơn, sốt cũng không rõ ràng.
Ban đầu bác sĩ chẩn đoán là viêm phổi, còn oán giận bọn họ không quan tâm đứa nhỏ, không chịu đưa tới sớm, ba người bọn họ đều rất xấu hổ, ba người sờ sờ chăm sóc bảo bảo còn có thể khiến bảo bảo sinh bệnh đến mức chuyển biến xấu, hôm kia bảo bảo còn đặc biệt có tinh thần, suy nghĩ kỹ một chút chắc là mới nhiễm bệnh khoảng hai ngày nay, chuyển biến xấu quá nhanh, có thể bởi vì sức đề kháng của Thu Thu kém.
Thu Thu cũng không phải lần đầu tiên bị viêm phổi, bé sinh non, tim phổi đều phát triển chưa hoàn toàn, lúc trước bị viêm phổi, cũng đã trị hết.
Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-mua-xuan/1868317/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.