Edit: Ry
Lư Dương ôm thỏ tai cụp trở về phòng của mình, nhẹ nhàng đặt nó lên đệm mềm mại. Thỏ tại cụp đã ngủ mất từ lúc còn ở trên xe, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Lư Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên lớp lông mềm mại của thỏ tai cụp, xúc cảm quen thuộc, khiến cho lòng anh như mềm hơn, nóng hơn. Động tác càng thêm dịu dàng, cẩn thận, như thể anh sợ sẽ khiến thỏ tai cụp giật mình.
Cái tai của thỏ tai cụp khẽ giật, hai cái chân trước nhỏ xíu ôm chặt lấy ngón tay cái của anh, mắt vẫn nhắm, nó dùng phần lông mềm mại ở cằm nhẹ nhàng cọ lên ngón tay anh.
Lư Dương biết cậu sắp tỉnh, không khỏi mỉm cười, không chớp mắt chăm chú nhìn cậu, anh muốn điều đầu tiên Nguyễn Miên nhìn thấy khi tỉnh dậy là mình.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, thỏ tai cụp chậm rãi mở mắt, nhìn thấy gương mặt anh gần trong gang tấc. Dường như cậu đang ngẩn người, đưa mắt nhìn anh một hồi lâu, con ngươi tan rã dần có tiêu cự, lấp lánh ánh sáng, cậu ngạc nhiên mở to hai mắt.
Nguyễn Miên kích động đến nỗi nói không nên lời, ánh mắt tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào Lư Dương. Gương mặt Lư Dương đã có góc cạnh rõ ràng, đã giảm bớt đi sự kiêu căng bướng bỉnh thời niên thiếu, hai đầu lông mày chứa đựng sự chững chạc nhiều hơn, ánh mắt sắc bén, gương mặt xinh đẹp rất có tính công kích.
Nguyễn Miên biến trở về hình người, hai con ngươi ướt át,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-cuc-cung-qua-kieu-ngao/2961423/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.