Edit: Ry
Lưu Minh Hổ lái xe đưa Nguyễn Miên đến kí túc xá bên trong quân khu, tự mình dẫn cậu lên lầu hai, đưa cho cậu thẻ phòng.
Lưu Minh Hổ chỉ vào một căn phòng tràn ngập ánh nắng, gã nói: "Chị dâu, đây là phòng của cậu, đây chính là căn phòng tốt nhất trong khu kí túc xá đấy. Phòng rộng rãi thoải mái, mở cửa sổ là có thể thấy thác nước từ trên núi đổ xuống, cảnh sắc và không khí đều rất tốt."
Nguyễn Miên gật đầu, lúc lên lầu cậu đã phát hiện, khi nhìn theo hướng cửa sổ, khung cảnh quả thật không tệ.
"Chỗ này lúc trước là phòng của thiếu tướng, sau khi nghe cậu sẽ đến đây, anh ấy suốt đêm sắp xếp chỗ này cho cậu. Đồ dùng, đồ trang trí này nọ trong phòng đều là thiếu tương tự mình chuẩn bị cho cậu đấy, đợi lát nữa cậu vào xem có thích không, nếu không thích cái gì thì cứ nói lại với tôi."
Từ trước đến giờ, Lưu Minh Hổ hoàn toàn không nhận ra thiếu tướng của bọn họ là người cẩn thận như vậy, cũng chưa từng thấy thiếu tướng đem ai để ở trong lòng như vậy. Uổng công Trần Tiểu Nhị còn lo hai người bọn họ đính hôn sớm như vậy là do gia đình sắp đặt.
Nguyễn Miên nhìn xung quanh, nhẹ nhàng gật đầu: "Lư... Thiếu tướng của các anh hiện ở phòng nào?"
Lưu Minh Hổ nở nụ cười, chỉ vào căn phòng đối diện, nói với cậu: "Ở đây. Phòng này bị khuất nắng, đáng lẽ thiếu tướng không nên ở chỗ này vì có phòng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-cuc-cung-qua-kieu-ngao/2961420/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.