Chương trước
Chương sau
\#114

Lão hay bày ra bộ mặt chê bai về những thói quen xấu hay những lần tự tin thất bại của tôi, nhưng sau cùng vẫn vui vẻ chấp nhận hết tất cả.

Tôi hỏi lão: "Anh không thích điểm nào ở em nhất?"

Lão trả lời:"Có tâm sự chỉ biết giấu riêng"

Tôi lại hỏi: "Vậy còn điểm tốt?"

Lão nhìn xa xăm suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ngây ngô đáp: "Vợ, em có điểm tốt à? Sao anh không biết?"

Tôi: "..."

Vài giây sau tôi lại tiếp tục hỏi lão: "Vậy có điểm không tốt nào anh mong em thay đổi không?"

Lão gật đầu, trịnh trọng nói: "Liên quan câu trả lời đầu tiên"

Tôi gật gù ghi nhận ý kiến, lại hỏi: "Vậy có điểm nào anh không muốn em thay đổi không?"

"Có" Biểu cảm lão đột nhiên trở nên thẹn thùng, xấu hổ nhìn tôi, đáp: "Nghiện hôn anh"

Tôi: "..."

Không thể trách tôi háo sắc, có chồng chưa cưới như lão bảo tôi phải cầm lòng thế nào đây, vả lại thói quen kỳ lạ đó của tôi chỉ xuất hiện khi lão khơi ra trước, lão hôn thì tôi đáp, sau đó chuyển thành tôi hôn thì lão đáp.

\#115

Một buổi tối cuối tuần, lão có cuộc gọi từ bạn, sau khi nghe điện thoại xong liền nói với tôi: "Vợ, tụi nó đang nhậu gần đây, anh ra lát nha?"

Đúng lúc nhóm bạn tôi cũng vừa nhắn tin rủ tôi ra ngoài nhậu, tụ họp gần đông đủ hết, nghe lão ra ngoài tôi cũng hớn hở: "Em cũng ra ngoài, nhóm bạn em cũng vừa nhắn tin rủ"

Tôi vừa nhóm người định vào phòng thay đồ thì lão đột nhiên nhấn tôi xuống, nghiêm mặt nói: "Ở nhà hết!"

Tôi: "..."

\#116

Có đợt ăn đồ lão nấu tăng lên tận bốn năm ký, bao nhiêu chổ mập đều dồn lên mặt, lão lại không cho giảm xuống, nói như vậy mới dễ thương.

Tôi bị ám ảnh cân nặng, dọa lão nếu cứ để như thế này tôi sẽ bị rối loạn mà chán ăn, lúc đó còn gầy hơn ban đầu, lão nghe vậy phải lên thực đơn ăn kiêng lành mạnh lâu dài cho tôi.

\#117

Từ lúc xuất ngũ, theo thời gian múi bụng lão mất dần do không luyện tập thường xuyên, lão hạ quyết tâm tối nào cũng dành ra cả tiếng hít đất.

Nhìn lão hì hụt, tôi bâng quơ hỏi: "Anh tập có cơ múi cho ai coi mà phải vất vả như vậy?"

Lão lườm tôi, trầm giọng hỏi ngược lại: "Em nói coi vì ai?"

Tôi cười trừ, quay mặt tránh đi.

\#118

Có lần lão đăng ảnh mới, lướt thấy bạn bè lão vào bình luận vô cùng nhiệt tình.

Người qua đường số một: *Có vợ rồi an phận ra hẳn*

Lão: *Chuyện thường tình, tới lượt mày đi rồi hiểu*

Người qua đường số hai: *Rồi mày quản vợ mày hay vợ mày quản mày? Sao cứ có cảm giác mày không ra ngoài để quản vợ mày vậy*?

Lão: *Đương nhiên là vợ tao quản tao rồi, cô ấy yêu tao lắm*

Lão Tam: *Người con trai giành cả thanh xuân cho vợ*

Lão: *Chỉ có mày hiểu tao /Icon đeo kính*/

Bạn thứ nhất: *Lâu rồi mới thấy đăng ảnh mới, dạo này có vợ bận quá nhỉ*?

Lão: *Kẻ không có vợ, không có tư cách lên tiếng*

Bạn thứ hai: *Từ hồi đính hôn tới nay không thấy tụ tập, xem ra vợ quản chặt quá rồi*

Lão: *Xem lại sao không được quản đi*

Bạn thứ ba: *Khi nào mới cho coi mặt vợ đây*?

Lão: *F\*ck, vợ ông không tới lượt mày coi mặt*

Bạn nữ: *Anh có vợ rồi hả, tiếc quá vậy, nhưng không sao, em có thể đập chậu cướp hoa*

Lão: *Xem lại mình trước đi*

Bạn nữ khác: *Ước gì em là vợ anh*

Lão: *025138*\*\*\*\*\* (1)

(1): Số điện thoại bệnh viện tâm thần.

Tôi quay sang lão đang ngồi trả lời bình luận bên cạnh, vu vơ nói: "Bao nhiêu cô thiếu nữ chờ mong"

Lão bĩu môi khinh thường, hất mặt kiêu ngạo trả lời: "Vĩnh viễn không bằng cô vợ"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.