\#11
Hôm tôi tốt nghiệp lão đến đưa tôi đi dự lễ, đồng thời lão ra mắt với bạn bè thân thiết của tôi. Lúc dự xong chuẩn bị đi về, lão hỏi tôi: "Khi nào em lấy anh?"
Tôi vốn chưa hề nghĩ tới, càng chưa từng nghĩ sẽ lấy lão, tôi đáp: "Nếu vài năm nữa, chúng ta vẫn yêu nhau như bây giờ, em chắc chắn sẽ lấy anh"
Lão không nói gì, bày ra vẻ mặt giận dỗi.
Buổi tối ở nhà, tôi tháo bó hoa lão tặng cắm vào bình để giữ hoa tươi được nhiều ngày. Vừa mở bọc giấy, tôi liền nhìn thấy chiếc nhẫn vàng lồng trong cành hoa.
Tôi đứng hình một lúc lâu, lão tặng hoa hồng và nhẫn tôi đều nhận, có khác gì đồng ý lời cầu hôn của lão? Lúc nào cũng gài bẫy tôi là giỏi.
Hôm sau lão đến nhà tôi chơi, tôi mang nhẫn trả lại, lão giả vờ nói không biết. Tôi vu vơ nói: "Không phải của anh vậy tốt rồi, lát nữa em đem ra tiệm bán"
Lão trợn mắt nhìn tôi, tôi buồn cười cố nhét nhẫn vào bàn tay lão đang siết chặt: "Em không nhận đâu, anh lấy lại đi"
"Có ai nhận rồi lại trả lại không? Em như vậy có khác gì từ chối tình cảm của anh? Mới có mấy tháng đã chán nên muốn bỏ anh đúng không?" Lão tuông ra một tràng trách móc, biểu cảm nhăn nhó tức giận.
"Nhưng em không thể nhận đồ đắc tiền"
"Trước sau cũng là người một nhà, anh cũng là của em, em đừng tính toán những thứ nhỏ nhặt như vậy được không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/love-in-real-life/3095591/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.