“Ăn một bữa cơm mà thôi… Vẻ mặt này của anh đặc biệt quá nghiêm túc đấy.” Mộc Lạp Lạp nhịn không được nói.
Thẩm Thanh Nhượng tư thế thanh nhã đưa thức ăn vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, sau đó nói: “Ăn với tôi mà nói chỉ là điều kiện tất yếu để duy trì mạng sống, tôi không cảm thấy vui thích.”
Mộc Lạp Lạp: “…” Sao cảm thấy sự hình dung này quen thuộc như vậy?
“Nếu anh không thích ăn, vừa rồi nên gọi món anh thích.” Mộc Lạp Lạp không đành lòng, luôn cảm thấy vẻ mặt ăn cơm của Thẩm Thanh Nhượng quá đau khổ.
“Tôi không có món thích ăn.” Thẩm Thanh Nhượng hời hợt lắc đầu.
“Vậy anh còn kêu tôi đi ăn với anh…” Mộc Lạp Lạp rất khó hiểu.
Thẩm Thanh Nhượng chớp chớp đôi mắt xanh biếc: “Tôi thích nhìn người khác ăn.”
Đây là sở thích kỳ lạ gì vậy? Trong lòng Mộc Lạp Lạp lần nữa dùng hai chữ “quái nhân” hình dung Thẩm Thanh Nhượng.
“Yên tâm đi, tôi tìm cô đi ăn cơm không có ý gì khác.” Thẩm Thanh Nhượng cười xấu xa. “Tôi không có vừa ý cô.”
“Tôi biết!” Mộc Lạp Lạp làm mặt quỷ. Cô cũng không có tự mình đa tình nghĩ Thẩm Thanh Nhượng thích cô.
Dù sao cô chưa bao giờ nghĩ yêu thích là một chuyện rẻ tiền, có thể dễ dàng thích một người.
“Tôi thường tìm người khác đi ăn với tôi, nhưng mà nhân viên quanh tôi đều đã bị tôi làm phiền, cho nên tôi mới kêu cô.” Thẩm Thanh Nhượng giải thích với Mộc Lạp Lạp một cách hiếm có.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lot-xac/1993692/chuong-154-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.