Chương trước
Chương sau
Mộc Lạp Lạp bật cười, đây cũng không phải là xã hội đen trả thù, nghiêm túc như thế làm gì?

Cô và Khưu Dĩnh cùng ra khỏi thang máy, đi vào phòng làm việc.

Khoảnh khắc đi vào, Mộc Lạp Lạp cảm giác được bầu không khí là lạ trong phòng làm việc.

Bình thường mọi người không có việc gì thì đều thích nói chêm chọc cười, chỉ cần không có lãnh đạo tới kiểm tra, không chậm trễ công việc thì nghỉ ngơi giải trí cũng sẽ không ít.

Nhưng hôm nay mỗi người đều quy quy củ củ ngồi trước bàn làm việc của mình, mọi người đều cẩn thận tận tâm làm việc, không giống với ngày thường chút nào.

Mộc Lạp Lạp vừa nhìn cũng biết, quả nhiên là Mộc Diệp ở chỗ này.

Lần trước lúc Mộc Diệp tới cũng vậy, mọi người đều vừa nịnh bợ ả vừa trốn tránh ả, thái độ thật phức tạp.

Nụ cười trên mặt Mộc Lạp Lạp ngược lại không hề thay đổi chút nào, lúc cô đi vào vẫn rất nhẹ nhàng chào hỏi cùng mọi người.

Đồng nghiệp thấy cô đi vào thì vẻ mặt hơi đổi, có người quay sang nháy mắt ra hiệu với Khưu Dĩnh, giống như đang hỏi cô ta tại sao không thành công ngăn cản Mộc Lạp Lạp.

Khưu Dĩnh lắc đầu bất đắc dĩ, tỏ vẻ mình bất lực.

Mộc Lạp Lạp làm bộ vẻ không biết gì cả, đi thẳng đến bàn làm việc của mình, quả nhiên liền thấy Mộc Diệp ngồi ở đó.

Hôm nay ả ăn mặc rất thục nữ, chỉ nhìn bề ngoài không chút nào như là một người phụ nữ tâm cơ thâm trầm.

Nhưng Mộc Lạp Lạp đã nhìn thấu toàn bộ ả ta, biết Mộc Diệp nhìn như một sợi dây đẹp nhưng trên thực tế là một con rắn rất độc, hoa văn bề ngoài càng xinh đẹp càng có thể dồn người vào chỗ chết.

Kiếp trước lúc Mộc Lạp Lạp chết trong biển lửa vẫn nhớ rõ nụ cười đắc ý sau cùng kia của Mộc Diệp. Ả đã thành công khiến Mộc Lạp Lạp trắng tay, bị toàn thế giới vứt bỏ.

Thế nhưng ai ngờ ông trời cũng muốn cho cô cơ hội tới báo thù chứ? Xem ra thượng đế lão nhân gia đều biết ai mới là người đáng tội…

“Mộc Diệp, cô đến rồi ư.” Mộc Lạp Lạp thấy Mộc Diệp không lộ ra chút giật mình nào, bình tĩnh nhìn cô.

Ánh mắt của Mộc Diệp và Mộc Lạp Lạp đối nhau, giữa hai người vô hình có sóng ngầm cuồn cuộn, rõ ràng là một câu cũng chưa nói nhưng thật giống như đã trải qua ngàn vạn lần tranh đấu.

Có điều vẻ thù địch nơi Mộc Diệp nhiều hơn một chút, còn Mộc Lạp Lạp nhìn Mộc Diệp lại là rất lạnh lùng bình tĩnh.

Có lẽ bởi vì hận thù quá sâu, không ai có thể thờ ơ đối với người đã hại chết mình, nhưng Mộc Lạp Lạp cho dù hận Mộc Diệp thấu xương, đã ở trong đầu băm Mộc Diệp thành tám mảnh nhiều lần, cái loại thù hận này đã ăn nhập vào linh hồn, nhưng bên ngoài lại không bộc lộ chút nào.

Lúc này Mộc Lạp Lạp nhìn Mộc Diệp càng giống như là nhìn một người xa lạ thông thường.

Cô nghĩ, Mộc Diệp đối với cô mà nói đã không chỉ là một kẻ thù đơn giản như vậy, chỉ có triệt để trả lại tất cả vết tích hận thù ả đã đóng lên trên người cô, cô mới có thể hoàn toàn thoải mái.

Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh mộng Mộc Lạp Lạp vẫn có thể nhớ tới biển lửa tàn phá kia, màu đỏ nhức mắt, có đôi khi dằn vặt Mộc Lạp Lạp đêm không thể chợp mắt.

Chẳng qua cô luôn che giấu tốt, ngay cả Phó Cảnh Phi cũng không có phát hiện cô nằm mơ gặp đau khổ và giãy dụa.

“Chị.” Cảm xúc như thuỷ triều xuống ở trong mắt Mộc Diệp nhanh chóng biến mất, ả cũng khôi phục bình tĩnh.

Người xung quanh âm thầm quan sát bên này, nhưng không thấy hình ảnh đáng sợ như trong tưởng tượng, bọn họ đều cho rằng hôm nay Mộc Diệp hùng hổ là muốn tìm Mộc Lạp Lạp khó dễ, không ngờ hai người nói mấy câu đã khôi phục bình thường.

Mộc Lạp Lạp thả giỏ xách ở trên bàn làm việc, mình thì dựa vào bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn Mộc Diệp: “Hôm nay cô tới tìm tôi có chuyện?”

Trong lòng Mộc Lạp Lạp rất kinh ngạc, thật ra cô không ngờ mình lại có thể bình tĩnh nói chuyện cùng Mộc Diệp như vậy. Tuy rằng tất cả đều chỉ là bình tĩnh bề ngoài, cô đoán là Mộc Diệp lúc này đã mắng cô đến máu chó đầy đầu, nhưng nét mặt vẫn duy trì nụ cười thích hợp.

Mộc Lạp Lạp trong quá khứ lòng tự trọng cực cao, Mộc Diệp cũng là người như vậy chứ gì? Ả cũng sẽ không dễ dàng tháo xuống nguỵ trang của mình, bất kể ả có chán ghét dường nào cũng sẽ không dễ dàng lộ ra ngoài mặt, nhất là lúc có người nhìn cùng Mộc Lạp Lạp không nể mặt mũi.

Chính bởi vì chắc chắn điểm này, cho nên Mộc Lạp Lạp hôm nay mới không có một chút lo lắng nào.

Tối đa Mộc Diệp sẽ dùng cách khác thiết kế bẫy hãm hại, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng cách ngu nhất.

“Chị làm việc ở đây thế nào?” Mộc Diệp nhìn như rất quan tâm hỏi một câu.

“Nhờ phúc của cô, cũng không tệ lắm.” Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai, giọng thản nhiên.

“Vậy sau này chị có tính toán gì không?” Ả cũng rất bình tĩnh, nụ cười trên mặt không đổi.

Mộc Lạp Lạp thấp giọng hỏi: “Cô đang thăm dò tôi?”

Nụ cười trên mặt Mộc Diệp biến mất, trong mắt có vài phần thù hằn.

Mộc Lạp Lạp hài lòng nhìn phản ứng của Mộc Diệp, phóng khoáng cười vài tiếng: “Dự định sau này tôi cũng không biết nữa, chị em chúng ta đã lâu không gặp mặt nhỉ, đương nhiên, tối qua là bất ngờ gặp được.”

Cô đây là đang cố ý nhắc nhở Mộc Diệp: hôm nay tốt nhất đừng có nghĩ tới quỷ kế gì, nếu không cô sẽ không khách sáo phơi bày chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Mộc Diệp tuyệt đối sẽ không muốn ngã hai lần trong cùng một cái hố, nhục nhã như tối hôm qua Mộc Diệp chịu một lần là đủ rồi, ả không muốn chịu lần thứ hai.

Vì vậy Mộc Diệp cũng nở nụ cười, lại biến trở về Mộc Diệp dịu dàng giả dối kia: “Chị, chị đang nói gì vậy, chị làm việc bận rộn thế, em muốn tìm chị nhưng chị đều không có thời gian.”

“Tôi phải làm việc mà, hơn nữa, tôi lại không giống cô, yêu đương vất vả như vậy.” Mộc Lạp Lạp cười cũng rất hồn nhiên ngây thơ.

Vẻ thù hận trong mắt Mộc Diệp chừng như sâu đậm mười phần, nhưng không thể biểu lộ chút nào ở chỗ này, quả thật giận đến hàm răng sưng đỏ: “Phải không, chị thật biết nói đùa.”

“Cô còn chưa nói cô tới đây tìm tôi làm gì đấy?” Mộc Lạp Lạp mở to mắt vô tội nhìn Mộc Diệp. Hừ, chẳng phải giả bộ vẻ vô tội thôi sao, cô cũng biết đó được không!

Lúc này Mộc Diệp mới nói chính sự: “Ba nói muốn chị về nhà ăn cơm.”

Lúc ả nói câu này có thể nói là trăm ngàn không tình nguyện, nhưng cũng nói ra.

Mộc Lạp Lạp khẽ cau mày. Cô thật không ngờ cha kêu cô về nhanh như vậy.

Mặc dù hôm qua sau khi làm sáng tỏ chuyện dâm loạn trước đây, Mộc Lạp Lạp đoán rằng cha bởi vì nhiều nguyên nhân sẽ để cho cô trở lại Mộc gia, nhưng cũng không ngờ bây giờ chỉ mới qua một đêm mà đã bảo Mộc Diệp đến kêu mình trở về.

Hơn nữa, cha đã già quá lẩm cẩm rồi sao, rõ ràng biết quan hệ của mình cùng Mộc Diệp cứng ngắc như thế, vẫn kêu Mộc Diệp đến mời mình, ông ta không sợ mình không đồng ý ư?

Nhưng mà… Mộc Diệp nghĩ rồi lại nghĩ, có lẽ bởi vì là Mộc Diệp đích thân đến nói với mình tin tức này, nếu mình chán ghét Mộc Diệp như vậy, vừa vặn sẽ vì bực bội Mộc Diệp mà chọn trở về.

Xem ra người cha này của cô cho tới bây giờ cũng còn là một người tinh khôn.

Nhất là bây giờ ngay trước mặt nhiều đồng nghiệp như vầy, nếu Mộc Lạp Lạp không đồng ý thì có thể tạo thành chút ảnh hưởng không tốt ở trong mắt người khác. Dù sao không phải ai cũng đi hỏi nguyên nhân, bọn họ chỉ quan tâm đến cái mình đích thân nhìn thấy thôi.

Xem ra bữa cơm này mình không thể không trở về ăn rồi?

Thoáng suy nghĩ một chút liền quyết định, Mộc Lạp Lạp sảng khoái trả lời: “Vậy được, khi nào trở về, tôi nhất định đúng hạn đến.”

Mộc Diệp nói: “Vậy cuối tuần này đi, chị rời nhà lâu như vậy, người nhà cũng đều nhớ chị.”

Mộc Lạp Lạp nhe răng cười: “Ừ, được.”

Mộc Diệp đã nói xong ý, cũng nên đi. Trước khi ả đi, nhìn đánh giá triệt để Mộc Lạp Lạp.

“Sao vậy, em gái thân yêu của tôi?” Nụ cười trên mặt Mộc Lạp Lạp nhìn có vẻ như thật.

Mộc Diệp nhìn cô chòng chọc hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Trước đây thật sự đã xem thường cô.”

Giọng của ả ép tới rất thấp, vừa vặn chỉ có Mộc Lạp Lạp có thể nghe được.

Từ sau khi Mộc Diệp tới Mộc gia, tất cả mưu kế từng cái từng cái một, hơn nữa trên cơ bản đều rất hoàn mỹ, khiến Mộc Lạp Lạp không đường nào ứng phó, lui về sau từng bước, thua thương tích đầy mình.

Ả đã mưu tính rất lâu, cũng chưa từng để Mộc Lạp Lạp vào mắt, thực tế đều chứng minh Mộc Diệp mới là kẻ thắng.

Nhưng đột nhiên hôm qua trong bữa tiệc, Mộc Diệp vốn kế hoạch hoàn mỹ lại chợt bị phá vỡ, Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên như biến thành người khác, cô không chỉ không trúng kế mà còn liêp hợp cùng Phó Cảnh Phi, phản lại Mộc Diệp một quân.

Khiến Mộc Diệp không chút chuẩn bị nào đã bị đánh không có sức đánh trả.

Nếu không phải ả lanh trí ứng phó, Thẩm Văn Xương không có truy cứu trách nhiệm với ả, không thì thật sự xong rồi.

Mộc Diệp tuyệt đối sẽ không có giọng điệu bực mình này, ả hoàn toàn không thể chịu đựng bị bại bởi Mộc Lạp Lạp một lần, ả nhất định sẽ thắng lại!

Nghe xong giọng châm biếm của Mộc Diệp, Mộc Lạp Lạp cũng nhỏ giọng nói: “Không phải chứ, cô cũng mới biết hôm qua ư, tôi đã không phải là tôi trong quá khứ rồi, thật ra tôi cũng cảm thấy mình rất không tệ.”

Mộc Diệp cười khẩy: “Hừ, cô đừng vui mừng quá sớm, trước kia cô là bại tướng dưới tay tôi, sau này sẽ còn là bại tướng dưới tay tôi.”

Mộc Lạp Lạp cúi người xuống, kề vào bên tai Mộc Diệp, khẽ nói: “Phải không, chúng ta nhìn đi, hôm qua chẳng phải cô bị thua tôi sao? Chuyện sau này có ai nói chính xác được đây.”

Mộc Diệp hung hăng trừng cô: “Chờ xem!”

“Được, chờ xem, xem cô còn có cách nào? Tôi theo hầu.”

Mắt đối mắt cùng Mộc Lạp Lạp một hồi, Mộc Diệp chợt đứng lên, đang lúc mọi người kinh ngạc, tiếng giày cao gót đầy tức giận rời đi.

Sau khi ả đi, Mộc Lạp Lạp cũng thu lại nụ cười của mình, mặt không chút cảm xúc nhìn bóng lưng của ả.

Bây giờ rốt cuộc chính thức phá rách da mặt cùng Mộc Diệp, nguỵ trang cùng Ngôn Viễn lúc trước cũng không tiếp tục nữa, mình coi như là rốt cuộc phản chiến.

Sau này khẳng định Mộc Diệp sẽ cảnh giác cao độ đối với mình, không giống với hoàn toàn không có chuẩn bị mới có thể trở tay không kịp như lúc này đây.

Tuy nhiên Mộc Lạp Lạp biết, nếu cô tìm phiền toái cho Mộc Diệp, sớm muộn có một ngày phải bại bộ, cùng với hao tâm tổn sức tiếp tục nguỵ trang, còn không bằng bây giờ khiến cho Mộc Diệp biết.

Hơn nữa, hiện giờ chứng cứ trong tay cô đã sắp đủ rồi, nếu vậy, mặc kệ Mộc Diệp có tâm kế thế nào cũng không có chút tác dụng gì.

Mộc Diệp sớm muộn sẽ trả giá thật lớn cho những chuyện ả làm.

Mộc Diệp vừa đi, bầu không khí toàn bộ phòng làm việc cũng nhanh chóng vui vẻ lên. Khưu Dĩnh đến bên cạnh Mộc Lạp Lạp nói: “Trời ơi, quan hệ chị em của các người có phải là rất tệ không hả, cảm thấy các người chung đụng với nhau thật kỳ lạ.”

Mộc Lạp Lạp nghe xong liền cố ý than thở nói: “Cô biết đó, chúng tôi là cùng cha khác mẹ, tình cảm như thế luôn là không thâm sâu.”

“Ái chà, thật sự là mỗi nhà có nỗi khó xử riêng…”

Mộc Lạp Lạp không nói gì thêm nữa, cũng không có ý định nói quá nhiều chuyện của mình cho những đồng nghiệp này biết.

Khưu Dĩnh cũng không tiếp tục hỏi, cô ta lại nhìn bản chữ ký của mình với vẻ si mê rời đi, không rảnh đáp lại Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp thở dài, đây cũng là một người không tim không phổi, Thẩm Thanh Nhượng có sức quyến rũ như vậy ư? Sao cô không cảm thấy?

Đến giờ tan tầm, Mộc Lạp Lạp bỗng nôn nóng về nhà, nghĩ đến về nhà là có thể nhìn thấy Phó Cảnh Phi, loại cảm giác nhớ nhà nổi lên bất chợt này khiến lòng cô vô cùng thoả mãn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.