Chương trước
Chương sau
Thật ra lời vừa ra khỏi miệng Lan Tô Quân đã hối hận.

Giọng điệu vừa rồi của cô... mang theo một mùi vị chua, còn có vẻ khiêu khích ở bên trong.

Sau khi cô bình tĩnh lại một chút liền hiểu rõ: cô bây giờ còn không bằng Tề Dạng ở bên cạnh Hứa An Chi đấy.

Ít ra Tề Dạng có thể quang minh chính đại kề sát Hứa An Chi, còn có thể tiếp xúc thân mật với anh như thế.

Lan Tô Quân cô lúc này có thể làm những gì? Bất quá chỉ là ở chỗ này nói một ít lời châm chọc, sau khi nói ra đều chua đến rụng răng cô.

Hứa An Chi và Tề Dạng đều thoáng sửng sốt, có điều nguyên nhân sửng sốt của hai người tuyệt nhiên khác nhau.

Tề Dạng là bởi vì câu nói kia của Lan Tô Quân có ý riêng, khiến cho cô ta càng cảm thấy rằng trên người của người phụ nữ yên tĩnh này truyền đến cảm giác nguy cơ vô cùng to lớn, khiến cô ta đề cao cảnh giác.

Loại cảm giác nguy cơ này thậm chí vượt xa mỗi một người phụ nữ bên cạnh Hứa An Chi trong quá khứ. Cho dù người ở bên cạnh Hứa An Chi thời gian dài nhất... Tên gì nhỉ, Kayla hay là Chloe? Dù sao đi nữa người đó cũng chưa từng có thể khiến cho Tề Dạng cảm thấy có cảm giác nguy cơ như vầy.

Một lần Tề Dạng gặp gỡ Hứa An Chi trong bữa tiệc từ sau khi lên đại học liền quyết định phải chủ động ra quân bắt lấy người đàn ông thành thục này.

So với những cậu trai trong trường học, Tề Dạng luôn cảm thấy Hứa An Chi rất có sự từng trải cùng sức quyến rũ.

Tiếc là thường những người đàn ông vô cùng có sức quyến rũ này đều không dễ dàng đắc thủ như vậy, bởi vì dưới bề ngoài thành thục của bọn họ tất nhiên là đã trải qua rất nhiều chuyện.

Thế nhưng Tề Dạng cho tới bây giờ cũng không có lùi bước, dù sao thì những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Hứa An Chi cuối cùng đều sẽ rời đi và biến mất, cô ta tin tưởng đến cuối cùng Hứa An Chi nhất định là của cô ta.

Cô ta còn trẻ, còn nhiều thời gian từ từ đợi, đợi được đến sau khi Hứa An Chi không muốn chơi bời nữa là cô ta có thể có cơ hội thừa lúc vắng mà vào, chiếm lấy vị trí trọng yếu bên cạnh anh.

Cái kế hoạch này nhìn như tiến hành thuận lợi, cho tới nay tuy rằng người bên cạnh Hứa An Chi không hề dứt nhưng cuối cùng cũng sẽ không lâu dài. Tuy hứa An Chi đối với cô ta khác biệt, mặc kệ nguyên nhân anh đối với cô ta khác biệt là cái gì – cho rằng cô quá nhỏ tuổi cũng được, cho rằng bậc cha chú bọn họ quan hệ mật thiết không thể ra tay cũng được, chỉ cần Hứa An Chi đối đãi với cô ta khác biệt, như vậy cô ta liền có thể có lợi thế.

Dù sao không phải ai cũng có thể khiến Hứa An Chi đối đãi đặc biệt, những người phụ nữ kia cho dù muốn trở thành khác biệt của Hứa An Chi cũng không có tư cách đó.

Tề Dạng thậm chí có một dạo vì thế mà đắc chí.

Thế nhưng sự xuất hiện của người phụ nữ này... Rõ ràng từ trước tới giờ cô ta chưa từng thấy ở bên cạnh Hứa An Chi, còn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Tề Dạng không thể nói được đây là cảm giác gì, thế nhưng trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác. Giác quan thứ sáu của cô ta khiến cho ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lan Tô Quân là đã coi cô như là kẻ địch lớn nhất trên con đường công phá toà pháo đài Hứa An Chi này.

Mà sự sửng sốt của Hứa An Chi lại là bởi vì anh có thể nghe ra chút xíu mùi dấm trong câu nói không mang khách sáo vừa rồi của Lan Tô Quân.

Anh không chắc chắn mình có nghe lầm hay không, nói cho cùng Lan Tô Quân làm sao có thể ghen?

Người phụ nữ này tỉnh táo quá mức, mãi đến lúc rời đi cũng không có cảm xúc chập chờn gì quá lớn chứ đừng bảo là ghen tuông.

Trước kia, khi anh và cô bên nhau cũng không có thấy cô ăn dấm chua, cho tới nay đây cũng là một điểm khiến cho Hứa An Chi rất mất tinh thần.

Trước giờ Hứa An Chi cảm thấy bởi vì Lan Tô Quân căn bản không quan tâm anh cho nên mới hờ hững đối với tất cả những gì chung quanh anh.

Bởi vì không dám chắc mình có nghe lầm hay không, môi mỏng của Hứa An Chi khẽ mở: “Cô mới vừa nói cái gì?”

Anh rất muốn xác định, cho mình một đáp án chuẩn xác.

Lan Tô Quân bị quầng sáng che khuất ánh mắt có nhiều cảm xúc loé lên trong khoảnh khắc, nhưng cuối cùng lại không có gì cả, toàn bộ biến mất, giọng nói cũng khôi phục bình tĩnh trước sau như một: “Tôi cũng không có nói gì.”

Đáy mắt Hứa An Chi hiện lên thất vọng. Xem đi, Lan Tô Quân làm sao có thể ăn dấm chua anh chứ?

“Hứa An Chi, anh còn chưa có giới thiệu với em đó?” Tề Dạng thấy hai người này trò chuyện, sự tương tác giữa hai người thậm chí sinh ra một loại không khí mà người khác không thể xen vào, vội hỏi lại lần nữa để hấp dẫn lực chú ý.

Với lại cô ta từ trước đến giờ đều không thích gọi tên tiếng Anh của Hứa An Chi hoặc là gọi anh là anh trai, luôn gọi cả tên lẫn họ của anh.

Thật giống như vậy thì khoảng cách giữa bọn họ đều biến mất, cô ta sẽ thật sự là một người bạn bên cạnh Hứa An Chi mà không phải bị anh xem thành đứa em gái của người bạn tốt thế gia.

Con ngươi từ từ lạnh đi của Hứa An Chi quét qua Lan Tô Quân, nhẹ giọng nói: “Lan Tô Quân, bạn học trước đây của anh.”

“À, bạn học hả?” Tề Dạng giả bộ vẻ không biết gì cả, chào hỏi Lan Tô Quân. “Nếu các anh chị là bạn học, vậy thì lớn hơn em rồi... Nhưng chị nhìn có vẻ rất trẻ, không giống như là chị của em, em kêu tên chị có được không?”

Tề Dạng biểu hiện rất khách sáo, không có chỗ nào vô lễ cả, Lan Tô Quân cũng liền gật đầu theo cô ta: “Kêu tên tôi là được rồi, không cần kiêng dè.”

“Xin chào Tô Quân, em thật trước đây chưa từng gặp chị, lúc trước chị không có làm việc ở thành phố Long sao?”

Lan Tô Quân nói: “Ừm, lúc trước tôi ở Canada, vừa mới về nước.”

“Chẳng trách em nói trước đây cũng chưa từng gặp mặt chị.” Tề Dạng cong mắt nở nụ cười, hơi thở thanh xuân trên người lộ rõ một cách tự nhiên.

Vốn chỉ hai mươi tuổi, tất cả tinh thần phấn chấn hoàn toàn không cố ý nguỵ trang liền phát tán ra.

Trong mắt cô ta cũng không có quá nhiều thứ thế tục, mắt trong suốt như ngọc bích, khí chất toàn thân cũng có thể nhìn ra cô ta từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình có hoàn cảnh tốt, gia giáo đầy đủ, hơn nữa chưa từng chịu đựng thất bại gì, toàn bộ thế giới đều sáng ngời giống như ánh mắt trong suốt kia.

Con người Tề Dạng giống như tên của cô ta vậy, khiến cho người ta có cảm giác tươi mát đập vào mặt, nhìn thấy nụ cười của cô ta trong lòng đều sẽ rất tốt.

Lan Tô Quân chỉ gặp cô ta lần đầu tiên mà thôi là có thể tỉnh táo phân tích ra nhiều ưu điểm của cô ta như vậy.

Mắt của cô không khỏi có chút ảm đạm. Người như Tề Dạng là người cô hâm mộ nhất trong quá khứ.

Mọi thứ mà loại người như bọn họ có đều là những thứ mà Lan Tô Quân từng mong muốn mà không thể cầu.

“Tôi mới về nước mấy ngày trước, trước đây cô chưa hề gặp tôi là rất bình thường.” Lan Tô Quân cười cười, bên trong mang theo vài phần xa cách.

Tề Dạng cũng không bởi vì thái độ của Lan Tô Quân mà có bất mãn gì, cô ta như có thể nhìn ra tính cách của người này có lẽ là người không dễ chung đụng lắm?

Cô ta từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, gia đình hoàn chỉnh, cha mẹ đối với cô ta có cưng chiều lại có giáo dục, cho nên Tề Dạng trên thực tế là một người rất tốt, quen dùng ánh mắt lương thiện nhất nhìn tất cả mọi việc.

Nhưng dù Lan Tô Quân cho cô áp lực trước nay chưa từng có, cô cũng không vì vậy mà có cái gì bất mãn đối với Lan Tô Quân, trái lại cảm thấy trên người của người này có loại phẩm chất đặc biệt khiến người ta sau khi trông thấy cô ấy là không thể dời ánh mắt đi, toàn thân cô ấy dường như đều bao phủ một tầng sương mù dày đặc, khiến người ta muốn tìm tòi hư thực.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng... Tề Dạng nghĩ nếu như Lan Tô Quân sau này thật sự sẽ trở thành tình địch của mình, như vậy trước tiên cô phải hiểu tình địch này.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ trước nay không phải là bịa đặt, hiện giờ Tề Dạng dường như đã phát giác cái gì, mơ hồ cảm thấy Lan Tô Quân chính là kẻ địch lớn nhất của mình.

Tuy nhiên cô cũng không có sợ, cô nghĩ, cho dù giữa Hứa An Chi và Lan Tô Quân có quan hệ gì... Cô cũng muốn quang minh chính đại tham gia cạnh tranh.

“Tề Dạng, giờ thật đã khuya lắm rồi, nếu em không quay về phòng ngủ thì tôi sẽ lập tức báo cho cha em biết.” Hứa An Chi nhìn Tề Dạng, ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chú cô ta, giọng nói cũng không giống như là đang nói đùa.

Tề Dạng không tự chủ bẹt bẹt môi, lộ ra ánh mắt bị thương.

Có lẽ mọi người thấy cô ta như vậy đều sẽ mềm lòng, nếu không phải Hứa An Chi còn nhớ Tề Dạng bây giờ chỉ là sinh viên đại học, không thể qua đêm ở bên ngoài thì anh cũng sẽ mềm lòng, mặc cho cô ở bên cạnh mình.

Dù sao thì lúc này anh không uống rượu, đầu rất tỉnh táo.

“Vậy em chờ lúc anh rảnh rỗi thì có thể tới tìm anh chứ?” Tề Dạng không bỏ qua, phải chờ được Hứa An Chi đồng ý với mình mới thôi.

Hứa An Chi nhìn ánh mắt hết sức cố chấp của Tề Dạng, rốt cuộc chậm rãi gật đầu: “Biết rồi.”

Đôi mắt Tề Dạng cong cong, cười rất vui vẻ, cô ta đứng lên, không biết nghĩ tới điều gì, lộ ra một nụ cười tinh ranh, dưới tình huống Hứa An Chi hoàn toàn không ngờ tới đã hôn lên bên má anh một cái.

“Ngủ ngon Hứa An Chi.” Tề Dạng thích ý rời đi.

Hứa An Chi rất bất đắc dĩ nhưng vẫn kêu bảo vệ của quán bar đưa Tề Dạng quay về trường học.

Chờ đến khi bóng dáng trẻ trung của Tề Dạng hoàn toàn biến mất khỏi quán bar, Hứa An Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, có đôi khi anh thật sự không có cách gì với cô nhóc Tề Dạng này.

Lan Tô Quân vẫn yên lặng ngồi ở chỗ đó, yên lặng nhìn tất cả biến hóa cảm xúc của Hứa An Chi.

Rốt cuộc trước khi Hứa An Chi uống nước cô đã mở miệng: “Hứa An Chi, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi nhỉ?”

Ngón tay Hứa An Chi cầm ly nước có hơi run, anh như suy nghĩ một chút mới trả lời: “Tám năm?”

Thật ra anh nhớ rất rõ, chưa từng có ngày nào quên con số này.

Theo thời gian trôi qua, anh cũng chỉ sẽ nhớ càng rõ hơn.

Nhưng Lan Tô Quân cười bác lại: “Là tám năm lẻ ba tháng.”

Hứa An Chi yên lặng.

Trong nhất thời anh không biết Lan Tô Quân nói cái này là có ý gì?

“Từ khi tôi học năm thứ hai đại học đi du học tới bây giờ, vừa vặn tám năm lẻ ba tháng.” Trên mặt Lan Tô Quân hiện ra nụ cười sáng lạn. “Tuy rằng bây giờ đã muộn, nhưng tôi còn muốn nói một câu: Hứa An Chi, đã lâu không gặp.”

Vẻ mặt của Hứa An Chi rất tối tăm.

Tám năm lẻ ba tháng, từ trong miệng của Lan Tô Quân nói ra tựa như biến thành một con số thật đơn giản, không có bất kỳ ý nghĩa mang tính thực tế gì.

Thế nhưng tám năm này đối với Hứa An Chi mà nói là ký ức cả đời này không bao giờ quên.

Bởi vì không có người này tồn tại cho nên vô cùng gian nan, hầu như mỗi một ngày anh đều tưởng niệm cô để sống.

Cho nên mọi người mới nói luật sư Hứa không có tim.

Anh nhìn như bất cần đời lang thang giữa những người phụ nữ khác nhau, càng có vô số phụ nữ người trước ngã xuống người sau tiến lên chỉ nhằm chiếm được ưu ái của anh, nhưng tim anh vẫn luôn để trên người của một người đi tha hương.

“Thì ra cô nhớ rõ ràng như vậy?” Lòng Hứa An Chi không bình tĩnh nhưng lúc nói chuyện lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể nói là không hề gì cả.

Khoảng cách giữa Lan Tô Quân và Hứa An Chi tới mấy chỗ ngồi, bọn họ cứ nhìn chằm chằm đối phương như vậy, nhưng đều không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt của hai bên.

Ánh mắt của Hứa An Chi quá thâm trầm, khiến Lan Tô Quân không cách nào biết được anh đang suy nghĩ gì.

Lan Tô Quân gật đầu: “Tôi vẫn luôn nhớ rất rõ.”

Hứa An Chi mím môi, nhìn cái người khiến cho anh thỉnh thoảng cảm thấy quen thuộc, thỉnh thoảng lại cảm thấy xa lạ này, anh khẽ hừ một tiếng: “Cho nên?”

Lan Tô Quân hơi cúi đầu, một lọn tóc buông xuống ở bên tai, tương xứng mới màu da trắng nõn, gợi cảm một cách khó hiểu.

“Thật ra không có gì, tôi chỉ là sợ anh quên, cho nên nhắc anh một câu.”

“Có lẽ vậy, hôm nay cô không nhắc tới chắc tôi thật sẽ quên mất.” Hứa An Chi cười ngả ngớn, hờ hững nhìn Lan Tô Quân. “Bây giờ tôi cảm thấy nhớ những con số này không có bất kỳ ý nghĩa gì.”

“Ý nghĩa chẳng phải bởi mình cho? Anh muốn nhớ, muốn quan tâm thì cảm thấy có ý nghĩa.”

Lời hai người bọn họ nói người khác nghe không hiểu mấy, trên thực tế là đang thăm dò lẫn nhau, dò xét mục đích của đối phương, dò xét thái độ của đối phương, anh qua tôi lại đánh võ mồm với nhau.

Có lẽ đây bệnh nghề nghiệp của bọn họ, hoặc có lẽ là cố ý muốn kích thích đối phương.

Hai chân Hứa An Chi tréo lên nhau, trong lúc lơ đãng lộ ra khí thế khiến rất nhiều phụ nữ chung quanh đều nhìn về phía này.

Anh là khách quen ở đây, cho nên trong này có rất nhiều người biết Hứa An Chi, sự chú ý đến anh dĩ nhiên cũng tương đối nhiều.

Nhưng một gương mặt xa lạ như Lan Tô Quân đột nhiên xuất hiện ở nơi này cũng đưa tới sự chú ý không nhỏ.

Mặc dù hôm nay cô không trang điểm nhưng gương mặt đẹp cùng dáng vẻ bình tĩnh ưu nhã cũng rất thu hút.

Hai người họ xúm lại vô tình rước lấy sự chú ý của mọi người.

Hứa An Chi lắc lắc ly thuỷ tinh, bên trong rõ ràng chỉ là nước lọc nhưng lại bị vẻ mặt của anh khiến cho như là rượu ngon gì đó.

Anh nhìn chằm chằm cái ly hồi lâu sau mới nói: “Cô ở Canada sống như thế nào?”

Thật ra từ giây phút lần đầu nhìn thấy Lan Tô Quân ngày đó trở đi Hứa An Chi đã rất muốn hỏi vấn đề này, mấy năm nay anh không hề cố gắng đi tìm hiểu tình hình của Lan Tô Quân, bởi vì một mực ngăn cản mình điều tra tất cả mọi thứ có liên quan với Lan Tô Quân.

Với bản lĩnh của Hứa An Chi cùng với internet ngày nay mà nói, muốn tìm kiếm một người, đồng thời biết được tin tức liên quan tới cô quả thật dễ như trở bàn tay, thế nhưng Hứa An Chi lại không hề làm chuyện như vậy.

Bởi vì cho tới bây giờ anh đều cảm thấy hành vi như vậy rất ngây thơ, với lại rất hèn yếu.

Chỉ có thể lén lén lút lút đi tìm hiểu tình hình gần đây của cô, lặng lẽ nghe ngóng quan tâm cô, hành động như thế Hứa An Chi vĩnh viễn không thể nào làm được.

Từ trước đến nay anh là một người quả quyết dứt khoát, một khi rời đi là sẽ không đi làm phiền đối phương.

Huống chi trước đây cái người rời anh trước rõ ràng chính là Lan Tô Quân.

Bất kể có phải là lòng tự trọng nổi lên hay không, Hứa An Chi đã không hề đi tìm Lan Tô Quân.

Cho dù anh từng đến Canada công tác, khoảng cách của hai người từ cách nhau một Thái Bình Dương đến cùng một thành phố, anh cũng không có cố gắng đi xem Lan Tô Quân có sống tốt hay không.

Chọn rời đi chính là Lan Tô Quân, bị giày vò lại là Hứa An Chi.

“Anh nói xem?” Lan Tô Quân hỏi ngược lại.

Hứa An Chi bật cười: “Cô đã hỏi tôi như vậy, xem ra cuộc sống không tồi, có thể trở thành luật sư cá nhân của Diêu Lực kia cũng có thể chứng minh cô sống tốt.”

Tuy rằng Diêu Lực kia là một đứa con ông cháu cha chỉ biết ăn uống chơi bời còn không ngừng gặp rắc rối, nhưng làm ăn buôn bán của Diêu gia ở Canada rất lớn, Lan Tô Quân có thể trở thành luật sư cá nhân của Diêu Lực, thay hắn xử lý cục diện rối rắm đã chứng minh thực lực của Lan Tô Quân.

Hơn nữa, cho dù anh không có chủ động để ý tới cũng biết được ở Canada có một nữ luật sư rất nổi danh.

“Vậy còn anh?” Lan Tô Quân khẽ hất cằm, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hứa An Chi.

Động tác này khiến Hứa An Chi phút chốc ngẩn ngơ.

Cô ấy trước đây chính là như vầy, chuyên chú một việc, ví dụ như đi học nghe giảng, hoặc là khi hỏi người khác vấn đề, cô sẽ hơi hất cằm, lộ ra một đoạn cổ xinh đẹp, hai mắt như cất giấu ngôi sao.

Sau khi bình tĩnh lại, Hứa An Chi để ly nước lên bàn, nhẹ giọng nói: “Tôi không thể nào sống không tốt.”

Lan Tô Quân hừ một tiếng ở trong lòng, đúng vậy, chỉ nhìn anh hôm nay ở đây mọi chuyện đều thuận lợi là biết, cuộc sống của người này há chỉ trôi qua tốt? Anh hoàn toàn là ở trong hưởng thụ...

Hơn nữa, chuyện Hứa An Chi không tốn công sức đã đưa Diêu Lực vào tù cũng có thể nhìn ra Hứa An Chi mấy năm nay vẫn ở vào vị trí cao cao tại thượng.

Anh ta vẫn luôn ở trên đỉnh núi cao nhất, từ khi anh ta ra đời đã báo trước tất cả cuộc sống tương lai của anh ta, đều là ở trên đỉnh núi nhìn xuống vạn vật.

Nhưng cô chỉ có thể bi ai dựa vào cố gắng của mình, không từ thủ đoạn nào, không tiếc giá cao từng chút bò lên.

Đây có lẽ là khác biệt lớn nhất của hai người bọn họ.

“Nhìn ra được cuộc sống của luật sự Hứa vẫn rất mãn nguyện.”

Hứa An Chi híp mắt, đột nhiên rất không kiên nhẫn.

Cứ tiếp tục như thế này có ý nghĩa gì?

Hai người đều im lặng không nói đến chuyện đã qua, nhưng chút hồi ức này căn bản không cách nào thật sự biến mất, anh cũng không thể nào không quan tâm.

Bây giờ Lan Tô Quân đã trở về, liền muốn hời hợt bỏ qua tất cả quá khứ, giống như cái gì cũng không có xảy ra vậy, thậm chí hai người quay lại làm bạn lần nữa?

Người này tại sao có thể thản nhiên, lạnh lùng đến nỗi anh đều tự ti?

Đúng là mỉa mai.

Anh vẫn cứ bụng dạ hẹp hòi như thế.

“Được rồi, Lan Tô Quân, nếu cô tìm tôi chỉ là vì hoài niệm một chút chuyện quá khứ thì thật đúng là không cần thiết. Tôi hoàn toàn không quan tâm những chuyện đó.” Giọng Hứa An Chi bình thản khiến lòng người vỡ tan. “Hoặc là nói cô muốn làm bạn bè với tôi một lần nữa, tôi cũng chỉ có thể nói, miễn đi, tôi không có hứng thú nhai lại cỏ, huống chi là nói làm bạn bè với cô nhất định rất không có ý nghĩa.”

Lan Tô Quân bởi vì lời nói của Hứa An Chi mà nhíu mày thật sâu.

Cô mang ý không rõ nói: “Hứa An Chi, có phải anh rất hận tôi?”

“Hận?” Hứa An Chi cười giễu cợt một tiếng. “Chẳng lẽ cô không biết có yêu mới có hận? Không có yêu, sẽ không cần thiết nói hận.”

Lời của Hứa An Chi không mang theo tình cảm, tựa như dao sắc nhọn đâm sâu vào trong lòng Lan Tô Quân, khiến cho cô lập tức mặt trắng bệch.

Một giây kế tiếp, Lan Tô Quân thật giống như bị kích thích rất lớn, thình lình nhắm mắt lại, nhào về phía Hứa An Chi.

Môi Lan Tô Quân đặt ở trên môi anh, mang theo xúc cảm âm ấm, nhắm chặt hai mắt, chỉ còn lông mi run rẩy bán đứng tâm tình của cô giờ phút này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.