Bờ môi âm ấm khẽ đụng vào môi của Hứa An Chi mang theo chút mùi vị của Lan Tô Quân, như là thoang thoảng mùi hoa nào đó, không rõ ràng nhưng rất dễ chịu.
Nụ hôn này, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Lan Tô Quân phủ ở trên Hứa An Chi, cô nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, hai người cách nhau thật gần, hầu như không có bất kỳ khoảng cách gì.
Hít thở giữa hai bên càng sinh ra mấy phần mập mờ khó hiểu, giữa ánh đèn mê loạn xung quanh, rất nhiều thứ dường như đều lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Cuối cùng là Lan Tô Quân dứt ra trước, cô hốt hoảng thẳng người lên, giống như người vừa chủ động hôn môi Hứa An Chi không phải là mình: “Anh đã không có gì tốt nói với tôi, tôi đi trước vậy.”
Hứa An Chi híp mắt, ánh mắt phức tạp, không biết đang suy nghĩ gì.
Lan Tô Quân lòng rối bời bời liếc nhìn vẻ mặt Hứa An Chi một cái, dứt khoát vô tình, xoay người chạy trối chết.
Tuy rằng mục tiêu cô tới đây tối nay căn bản không có thực hiện được, điều muốn nói cũng hoàn toàn không có cơ hội nói ra, nhưng cô tạm thời cũng không muốn nói.
Thật sự là Lan Tô Quân đã đánh giá cao bản thân, cho rằng cách nhiều năm như vậy, lúc mình gặp lại Hứa An Chi đã có thể tỉnh táo chung đụng với anh, nhưng hoàn toàn không như cô tưởng.
Lúc đến gần anh cô thế nhưng lại thiếu tự tin, theo bản năng muốn chạy trốn.
Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lot-xac/1993643/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.