Tiết cuối của buổi học vang lên. Nó đang sắp xếp sách vở vào cặp thì mẹ gọi đến
- Nhớ hôm nay mình chuyển nhà không vậy con gái
- Mẹ không nhắc con suýt quên
- Đồ đạc ba mẹ chuyển đi rồi còn thiếu cái gì con cứ về nhà xem sao nhé
- Vâng ạ. Gặp mẹ sau. Con chào mẹ
- Bye con gái yêu gặp con ở nhà mới nhé.
Đi trên đường nó vừa ngắm cảnh vừa ăn kẹo mút lấy trong phòng thầy giám thị. Đang thả hồn vào cảnh vật nó bị tiếng hét lôi về hiện thực
- Mày, tao dặn mày như thế nào
- À ra về chờ mày
- Thế mày đã làm gì
- À tao đi chậm chờ mày nè
- Cái quần á, tao mà không hiểu mày thì xong tao rồi bị leo cây chắc luôn. Hôm nay mày chuyển nhà phải không
- Sao mày biết
- Tao cái gì chả biết
- Oh vậy khi nào mày mới có bạn gái vậy.
- Ê sao mày hỏi thế
- tao không biết có đứa điên nào tốt bụng rước mày đi cho tao nhờ
- Nhỏ mất nết đối xử với thằng bạn thân duy nhất của mày vậy đó hả.
- Ò zị đó.
- Nghe đồn mày phải lên phòng Giám thị hả
- Ế sao mày biết.
- Xung quanh mày tao cài tai mắt của tao hết rồi.
- Dễ sợ. À ghé qua nhà cũ của tao một chút rồi qua nhà tao ăn cơm luôn đi
- Sao tự nhiên mày tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-va-toi/3236750/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.