Bạch Yết Uyên sững người trước câu nói của tôi, cái bút đang ghi chép bản lập kế hoạch học cũng dừng lại, cô ấy run run nói:
- Cậu không cần tớ nữa ư?
Chết, nói nặng lời quá rồi. Dù gì cậu ấy cũng làm tất cả chuyện này vì mình. Câu nói vừa này chả khác gì đứa vong ơn bội nghĩa cả. Ngu thật, lẽ ra phải xem xét lại trước khi nói mới đúng.
Tôi hối hận vì hành động nông nổi mình vừa gây nên, vội vàng sửa lại lời vừa nói:
- Không phải đâu! Ý tớ muốn nói là cậu làm nhiều việc vì tớ như thế khiến tớ ngại lắm. Cứ để tớ tự học là được rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi.
- Thật hả, chứ không phải cậu không muốn làm bạn tớ nữa. - Cô ấy vui mừng nói.
- Tất nhiên.
- Nhưng cậu tự học được không?
- Cậu đừng lo lắng cho tớ quá, dù gì tớ cũng lớn rồi tự biết lo cho bản thân mình. Với cả cậu là lớp trưởng cũng phải giúp đỡ các bạn khác nữa chứ, nếu không mọi người lại ghen tị với tớ thì chết. - Tôi cười nói.
- Ừ, tớ sẽ giúp các bạn khác nữa. - Như có nguồn động viên, cô ấy hào hứng trả lời.
Từ đấy lớp trưởng ít làm phiền tôi hơn, buổi sáng tôi cũng đã rèn được thói quen dậy sớm nên không còn hiện tượng đi học muộn nữa, vì thế cô ấy không tiếp tục rủ tôi đi học theo đúng như nguyện vọng của tôi.
Nhưng từ hôm đấy trong lòng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630326/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.