- Cuối cùng cùng được về! - Tôi cố gắng dùng chút hơi tàn của mình, gắng gượng nói.
Hiện giờ tôi chả khác gì hồn sắp lìa khỏi xác, mắt lờ đờ môi mấp máy nói một tràng lí nhí khó nghe.
Trái ngược hoàn toàn, Bạch Yết Uyên ở bên cạnh vui vẻ nói:
- Hôm nay đi chơi vui thật đấy, Tiểu Phù, cậu thấy có đúng không?
Hờ hờ.. vui thật đấy.. vui muốn chết luôn!
- Nếu không thích thì nên ở nhà đi, đừng có ở đây làm mất hứng người khác. - Dương Minh Hương lên tiếng.
Không hiểu vì sao sau vụ chỗ ngồi hôm đó con kia bộc lộ luôn bản chất thật suốt ngày nói cạnh khoé tôi không ngừng nghỉ. Tư nhiên tôi với nó nhờ thế luôn cãi nhau ầm ĩ.
Hôm nay khi nhìn thấy nó cứ lẽo đẽo ôm cánh tay cô ấy, tôi đã rất bình tĩnh tách cái tay không yên phận ra. Thế mà nó còn dám khinh thường tái phạm tiếp. Nói thật, nếu lúc đó không có Bạch Yết Uyên ở đấy tôi sẽ không ngần ngại cho cái mặt tươi cười của nó hôn đất đâu.
- Không ai thấy mày nói nãy giờ tưởng mày câm đâu. Ngậm cái miệng vào đi! - Tôi nhếch môi nói.
- Cái gì?
- Sao muốn chiến hả?
Cả hai lập tức cụng đầu nhau gằn giọng nói:
- Nhào vô!
Bỗng Hi Giang Mộc lên tiếng:
- Nào nào, đã là bạn bè cùng lớp thì không nên cãi nhau..
- Im đi! - Cả hai đứa lớn tiếng quát.
Nói xong, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630321/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.