Cô Quỳnh day day trán, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi:
- Chuyện này hiện tại cứ để sau đi. Hiện giờ chưa có chứng cứ nên không thể kết tội được ai cả.
Nói xong, cô bước ra khỏi lớp, trước khi đi cô không quên để lại một câu:
- Các em nên cẩn thận hơn trước, đừng có để đến khi "mất bò mới lo làm chuồng".
"Tuy nói thế nhưng mất rồi mà cô" - Cả lớp thầm nghĩ.
Sau vụ trộm này, ai ai trong lớp cũng đề cao tinh thần cảnh giác. Lớp vừa mới hình thành, chưa xây dựng được tình bạn bao lâu, nỗi ngờ vực dâng cao trong lòng mỗi người đã tạo ra một bức tường vô hình khiến mỗi nụ cười, lời nói, thái độ của mỗi người trong lớp đều đầy sự gượng gạo. Ánh mắt vui tươi ngày trước cũng dần chuyển thành sự liếc mắt nghi ngờ. Những người nhìn không đáng tin lắm đều bị mọi người tránh xa.
Bầu không khí trong lớp càng lúc càng căng thẳng. Và đó chính là tình hình của lớp tôi hiện giờ.
Trên đường đi học về, với khuôn mặt ủ rũ, Bạch Yết Uyên buồn bã thở dài:
- Tớ không hề biết rằng chuyện lại căng đến mức này. Nếu biết thế tớ đã không..
Vừa nghe đến đây tôi vội cắt lời ngay:
- Dù cậu không làm thì mọi chuyện vẫn diễn ra như thường thôi.
- Nhưng..
- Cậu nghĩ thử xem, vụ trộm này rõ ràng là người lớp mình làm. Dù cậu không muốn nói ra thì cậu ta chắc chắn sẽ bị bắt thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630309/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.