Không hiểu sao tên trộm ngày càng trắng trợn hơn, dù đã cố gắng che giấu rất kĩ nhưng tiền của mỗi người trong lớp theo thời gian cứ không cánh mà bay.
Cứ mỗi vụ trộm diễn ra là cả lớp lại nhao nhao hết lên, kiến nghị với cô đủ kiểu. Có thể do quá mệt mỏi, lúc nào gặp tôi cũng thấy trên gương mặt cô Quỳnh có quầng mắt thâm, xung quanh người tỏa ra sát khí nồng nặc. Lâu dần, mọi người cũng biết tự giác im mồm không đề cập đến chuyện này nữa, đi đâu mà mỗi khi nhìn thấy cô ai ai cũng nhanh chóng chạy cách xa 10m.
Giờ ra chơi..
- Tớ không thể chịu nổi nữa! - Ngọc Bích Dương hét to.
Tiếng hét quá to đã lôi kéo được sự chú ý của mọi người trong lớp. Mạc Hồng Thy thấy cô bạn thân của mình đang khó chịu, liền vội vàng lại gần nhỏ nhẹ nói:
- Thôi Dương Dương, dù cậu có tức lên thì cũng không giải quyết được việc gì đâu. Hạ hỏa đi, chắc chắn sẽ có cách giải quyết chuyện này mà.
Ngọc Bích Dương mặt mày nhăn nhó, môi mím chặt lại, bộ dạng buồn thiu. Quay sang nhìn Mạc Hồng Thy một cái, khuôn mặt bỗng trở nên mếu máo, hai tay liền ôm chặt người Mạc Hồng Thy, khóc lóc nói:
- Tớ không chịu đâu. Tớ không chịu đâu..
Tính trẻ con của Ngọc Bích Dương bắt đầu nổi lên, khiến Mạc Hồng Thy không biết nói gì hơn, đành thở dài đứng yên một chỗ không động đậy nghe Ngọc Bích Dương khóc lóc đủ kiểu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630307/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.