Chương trước
Chương sau
Trên tay cầm một loại cỏ kì lạ, Hi Minh Du giải thích:

- Đây là cỏ mèo, một loại cỏ rất được các boss thích. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến Đốm lấy đồ của các cậu.

Mọi người nhìn chằm chằm vào loại cỏ mèo này, thắc mắc hỏi:

- Nhưng bọn tôi có dùng loại cỏ này đâu chứ?

Hi Minh Du nhìn sang Hi Giang Mộc. Cô ta đang im lặng thất thần bỗng nhận thấy Hi Minh Du đang nhìn mình. Không hiểu tại sao tôi cảm nhận được trong ánh mắt cô ta có vài phần không tình nguyện.

- Tớ dùng loại cỏ này để làm thơm mẫu vật khi cất giữ vào trong hộp. - Hi Giang Mộc đưa mắt lên, nhàn nhạt nói.

Hi Minh Du nghe câu nói này xong, mỉm cười nói tiếp:

- Tớ phát hiện rằng Hi Giang Mộc hay có thói quen dùng loại cỏ này. Mà tớ nghe Hi Giang Mộc kể trước hôm mất trộm cậu ấy có thu tiền quỹ lớp cho tổ, có lẽ trong lúc gửi trả tiền vô tình một số vụn cỏ rơi xuống khiến Đốm ngửi lầm tưởng đó là đồ có thể chơi được nên đã lấy mang về nơi cất giấu. Đó cũng chính là lí do chỉ có mỗi người trong tổ của Hi Giang Mộc bị mất đồ.



Mọi người nghe giải thích xong mới vỡ lẽ ra, ồ lên một tiếng.

Ngọc Bích Dương không chịu tin hỏi:

- Tại sao cậu có thể đoán đó là do Đốm làm chứ không phải người nào đó làm chứ?

- Lông mèo có ngay trên đồ bị mất, người bị mù cũng nhìn ra. Cậu xem, bùa của cậu bị phá chẳng phải do vết cào của mèo làm ra sao.

Ngọc Bích Dương câm nín không còn gì phản bác. Đúng thật trên bùa có vết xước không biết do cái gì gây nên thật.

Tôi nghe Hi Minh Du nói thì phì cười. Lúc nãy cậu ta nói người nào không nhìn thấy không khác gì người mù, nói như vậy chả khác nào đang chửi đểu cả lớp.

Hi Minh Du nói lưu loát, thần thái chân thực khiến người khác rất khó để nghi ngờ lời cậu ta nói có đúng hay không, nhưng tôi biết rằng những lời cậu ta nói từ nãy đến giờ đều là dối trá không đúng sự thật một chút nào. Ai đời lại có con mèo làm được việc đó chứ.

Dù biết rằng Hi Minh Du làm như vậy là đang giúp bọn tôi, nhưng tôi vẫn không kiềm lòng được nghi ngờ sự tốt bụng không mang đến lợi ích gì cho cậu ta như này.

Như An Thư tức tối nhìn Hi Minh Du nói:

- Cậu có thực sự chứng kiến Đốm làm như thế không mà nói như thật vậy?

Hi Minh Du mất đi vẻ tự nhiên, không biết nên nói gì tiếp theo khi nghe thấy câu hỏi ngoài tầm dự đoán này.



Như An Thư chắc mẩm cậu ta đang lừa dối cả lớp liền nói thêm:

- Có ai làm chứng cho những điều cậu nói không mà cậu nói như đúng rồi vậy. Cao Hiếu chỉ nhìn thấy đồ bị vứt sau trường và Hi Giang Mộc chỉ dùng cỏ mèo, cả hai người không thể làm chứng Đốm làm chuyện này được mà cậu đã chắc chắn mọi chuyện. Hay là.. cậu đang nói dối.

Hi Minh Du im lặng không đáp trả. Cả lớp thấy vậy liền nghi ngờ những lời cậu ta nói.

- Tớ nhìn thấy.

- Tôi..

Bất ngờ có hai giọng nói trong trẻo, trầm thấp vang lên. Khương Mai Yêu vừa nói xong liền ngơ ngác nhìn về phía tiếng trả lời cùng lúc với mình.

Sơn Long mặt vẫn úp xuống bàn lim Dim ngủ, nhưng tay thì lại dơ lên chứng thực câu lúc nãy là do mình nói.

Khương Mai Yêu gật đầu đoán được điều Sơn Long đang muốn nói cũng giống mình liền trả lời thay:

- Tớ và Sơn Long cùng thấy Đốm đi vào phòng học có ý định lấy đồ của mọi người nhưng do lúc đó không nghĩ sâu xa lắm nên tưởng nó chỉ đang nghịch thôi. Ai ngờ chuyện lại thành như này..

Tôi ngỡ ngàng nhìn Khương Mai Yêu cùng Sơn Long. Không ngờ hai cậu ấy cũng hùa theo nói dối cùng Hi Minh Du.

Như An Thư thấy chiều hướng không theo ý mình nữa tức tối quay sang phía Bạch Yết Uyên hỏi:

- Tại sao từ nãy giờ cô không nói đó là đồ Hi Minh Du đưa chứ?

Bạch Yết Uyên từ nãy vẫn đang ngơ ngác nhìn mọi chuyện bất ngờ xảy ra. Lúc này khi nghe gọi tên mình mới định thần lại, đứng thẳng lưng lên, ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Như An Thư dõng dạc nói:

- Từ nãy đến giờ mọi người hết đánh đập chửi rủa tôi đã tập trung chú ý nghe tôi giải thích một lời nào chưa. Rõ ràng tôi đã nói mình không làm nhưng mọi người vẫn khăng khăng tôi là kẻ trộm. Bây giờ tôi mới là người phải đi đòi lại công bằng chứ không phải các người.

- Bạch Yết Uyên.. - Như An Thư tức điên lên định tiến lại gần đấu võ mồm tiếp thì bị cô Quỳnh ngăn lại.

Cô đứng từ nãy giờ xem mọi chuyện không biết ai đúng ai sai, nhưng có ba vị tổ tông kia nói là thủ phạm là một con mèo, dù không muốn tin cũng phải tin.

Mệt mỏi nhức óc về chuyện này, cô xua tay nói:

- Đã rõ thủ phạm là con mèo. Từ nay về sau không được nhắc đến vấn đề này nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.