Rất nhanh chóng , năm nhất đại học đã trôi qua. Hôm nay cũng như thường lệ, Tiểu Ái thức dậy ăn sáng cùng Dương Thuần Vũ rồi đi học. Trời mùa thu cực kì dễ chịu, không quá nóng cũng chẳng quá lạnh. Bầu trời trong xanh, hai bên đường hàng cây đã bắt đầu chuyển mình từ sắc xanh thành màu lá có hơi vàng nâu. Sau khi vào trường, tiết đầu là học triết. Có lẽ đầy là môn học vô cùng ám ảnh với những bạn sinh viên, bởi lẽ học triết cứ như môn Ngữ Văn đã từng ám ảnh chúng ta từ năm lớp 6 đến năm lớp 12 vậy. Hôm nay lại được ngày thầy giảng nhiệt tình khiến không ít bạn đi sâu vào giấc ngủ mùa thu. Học song tiết triết học như lời ru ngủ của mẹ, Tiểu Ái đột nhiên bị gọi xuống phòng thầy Hiệu trưởng. Trên đường đi, cô cứ cảm thấy bồn chồn không thôi. Sao tự nhiên lại gọi cô xuống dưới phòng hiệu trưởng? Cô là học sinh xuất sắc của trường đó chẳng lẽ lại bị gọi xuống phạt vì tội học quá xuất sắc không còn để cho các bạn học nữa? Chắc không phải lí do xàm xí đó đâu nhỉ?
Xuống đến phòng hiệu trưởng, gõ cửa ba tiếng rất quy củ. Bên trong vọng ra tiếng nói của thầy hiệu trưởng:
“Vào đi!”
Tiểu Ái hít sâu vào một hơi, xoay tay nắm cửa bước vào phòng. Vừa bước vào đã cảm nhận được sự mát lạnh mà điều hòa cây trong phòng thốc vào người rồi, đang run nên cô cảm thấy cả người lạnh toát vào lúc này gần như đóng băng rồi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-minh-ket-hon-di/3272217/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.