Đến được bệnh viện, Dương Thuần Vũ máy móc bước vào trong nhưng tâm trạng vẫn không hiểu gì. Cậu bị nhốt mới một buổi thôi mà sao cảm giác bị tối cổ đi thế này? Chẳng phải ba mẹ cậu nên giận ba mẹ của Tiểu Ái sao? Sao bây giờ hai người lại còn hòa bình mà cười vui nói chuyện với nhau? Xong là ai là con dâu, con rể? Sao càng nghĩ càng thấy nhức não thế này? Đến cửa phòng bệnh, Dương Thuần Vũ bị Hoắc Nhật Minh nán lại ở hành lang còn Lạc Bối Bối thì đi vào trong phòng. Lòng Dương Thuần Vũ giật thót một cái, sao cứ có cảm giác ra mắt bố mẹ vợ thật thế nhỉ? Mà Hoắc Nhật Minh và Lạc Bối Bối đang làm công tác tư tưởng theo cách chia để trị ư? Hoắc Nhật Minh bắt đầu dùng con mắt của một người ba vợ nhìn "con rể" Dương Thuần Vũ từ đầu tới chân rồi lãnh đạm nói:
“Con yêu Ái Ái thật chứ? Và yêu nhiều không?”
Đúng là công tác tư tưởng thật rồi, ra mắt bố vợ thật rồi. Dương Thuần Vũ lòng đang kêu gào thảm thiết, cậu còn chưa chuẩn bị "luận văn " gì hết mà. Load nhanh những kiến thức trong đầu, cậu hít sâu vào một hơi rồi nhìn Hoắc Nhật Minh bằng ánh mặt cương nghị quả quyết mở miệng:
“Bác, cháu mới 17 tuổi cái tuổi chưa đủ nhận thức để biết yêu đến thiên trường địa cửu là gì. Trong mắt cháu, cháu chỉ biết tìm lại Ái Ái, cô gái cháu vô tình lạc mất năm ba tuổi thật sự là duyên phận và là phúc của cháu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-minh-ket-hon-di/3272203/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.