Đến trưa sau khi cả lớp ăn uống xong xuôi cô giáo bắt đầu thu xếp cho cả lớp xuống núi chỉ để lại Dương Thuần Vũ, Triệu Lệ Manh và Mạc Hàn Lâm ở lại để chăm xóc cho Tiểu Ái. Vì trên rừng chưa có sóng nên vẫn chưa có thể liên lạc cho Tô Tranh và Hoắc Nhật Minh được. Cả buổi Dương Thuần Vũ luôn túc trục bên Tiểu Ái, chỉ mong khi cô tỉnh dậy người đầu tiên nhìn thấy chính là cậu. Đúng như lời Lục Kình Phong đã nói thì chiều tối Tiểu Ái đã tỉnh dậy. Tiểu Ái bắt đầu mở mắt từ từ, cô cảm thấy đầu mình đau ê ẩm, và chỗ dưới bụng cũng vậy. Mọi vật trước mắt cô hơi nhòe nhòe hư ảo, bỗng bên tai truyền đến giọng nói ấm áp đầy vui mừng :
“Tiểu Ái! Cậu tỉnh rồi?”
Dương Thuần Vũ không nén được nỗi vui mừng mà kêu lên, cô giáo và Triệu Lệ Manh, Mạc Hàn Lâm bên ngoài nghe thấy cậu kêu như vậy mừng rỡ chạy vào. Lần lượt trước mắt là những khuôn mặt quen thuộc. Tiểu Ái nhắm tịt mắt vào rồi mở ra nhìn lại, cánh tay vô lực dơ lên dụi dụi mắt. Cô đang mơ sao? Không phải cô chết rồi sao? Tại sao cô vẫn có thể nhìn thấy Dương Thuần Vũ, Triệu Lệ Manh, Mạc Hàn Lâm và cả cô giáo? Cổ họng Tiểu Ái trở nên khô rát, âm thanh khàn khàn yếu ớt phát ra:
“Nước....”
“Tiểu Ái, cậu cần nước sao? Có nước ngay đây!”
Triệu Lệ Manh bên cạnh nghe Tiểu Ái muốn uống nước liền vội vàng đi lấy nước uống. Đặt cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-minh-ket-hon-di/3272168/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.