🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 Giai Kỳ vừa dứt lời thì cả lớp ồ lên bàn tán xì xào. Tiểu Ái khẽ nhíu mày. Tớ muốn ngồi với Thuần Vũ? Ủa hai người này thân quen lắm sao mà gọi thân mật như vậy chứ? Trong lòng Tiểu Ái hiện lên tia khó chịu. Cô giáo đứng trên bục giảng nhìn tình cảnh đang trong thế ngượng ngùng trước mắt mà lên tiếng giải vây:

“Ừm.... Giai Kỳ! Em có thể chọn chỗ khác được không? Chỗ này Tiểu Ái và Thuần Vũ là đôi bạn cùng tiến chính của lớp ta rồi không đổi được đâu.”

 Giai Kỳ nghe cô giáo nói vậy mà xụ mặt tủi thân. Ánh mắt nhìn Dương Thuần Vũ đã rưng rưng nước mắt, giọng nói thanh thoát mang theo ý nhõng nhẽo, hờn dỗi lại vang lên lần nữa:

 “Thuần Vũ, tớ thật sự không quen ở đây lắm mà!”

 Nhìn khuôn mặt tủi thân đến sắp khóc của Giai Kỳ, Tiểu Ái dù khó chịu đến mấy vẫn phải cố gắng mỉm cười thu dọn đồ đạc để chuyển chỗ. Cô thật sự không muốn mình là tâm điểm ném đá để xây biệt thự vì tội làm cho người đẹp khóc đâu. Mà biệt thự nhà cô đủ to rồi. Tiểu Ái đang định đứng dậy rời khỏi chỗ thì cánh tay bị ai đó nắm lấy kéo mạnh bắt ngồi xuống. Cùng lúc này một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên bên tai:

“Cậu không quen? Vậy về nước đi!”

Dương Thuần Vũ vừa dứt lời cả lớp đều ngớ người còn có cả tiếng cười được bật ra nữa. Tiểu Ái cũng vô cùng buồn cười nhưng cô vẫn phải nhịn. Hình tượng chanh sả của cô cần phải giữ gìn. Giai Kỳ ánh mắt vẫn rưng rưng nước mắt giọng nói như sắp khóc lạc hẳn đi:

“ Nhưng ba tớ nói đến đây cậu sẽ giúp đỡ mà.”

 “Đúng! Tôi cũng đã hứa với ba tôi là sẽ giúp đỡ cậu. Vậy thế này đã, trước mắt tôi thấy cậu vẫn như bao người bình thường khác. Một đầu, hai tay, hai chân, một thân ngũ quan đầy đủ mà còn hơn người bình thường khác là cậu có tí dung mạo xinh đẹp. Gia cảnh của Tống Gia thì khỏi phải bàn. Còn học lực? Văn; Toán; Lý; Hóa; Sinh Anh cậu được bao nhiêu?”

 Dương Thuần Vũ vẫn bộ dạng lạnh lùng mà phân tích cho Giai Kỳ nghe. Tiểu Ái ngồi bên cạnh mà ngây ngây ngô ngô chả hiểu gì. Cậu tự nhiên hỏi học lực của Giai Kỳ để làm gì? Giai Kỳ cũng như Tiểu Ái không biết mục đích hỏi của Dương Thuần Vũ như thế để làm gì nên ngây thơ thành thật trả lời lại:

“ Học lực của tớ  á? Văn 9,5;  Toán 9,8;  Lý 9; Hóa 10; Sinh 10; Anh 10. Mà sao vậy?”

“ Đó cậu hoàn hảo như vậy tôi cũng không muốn ngồi gần đâu. Tôi hoàn hảo quá rồi ngồi cạnh cậu nữa nó thiếu cảm giác chân thực. Cô ấy tuy có chút ngốc nghếch nhưng mà tôi đào tạo, dạy dỗ cô ấy từ đầu năm tới giờ rồi. Bây giờ còn chưa được trả ơn sao mà tôi có thể xa cô ấy được cơ chứ?”

Dương Thuần Vũ nhún vai bình thản trả lời. Đến đây Tiểu Ái không thể nhịn nổi nữa rồi mà vô thức bật cười.  Dương Thuần Vũ có cần phải tuyệt tình quá vậy không? Làm con nhà người ta đau lòng đến sắp khóc rồi kia kìa. Cả lớp cũng có một số người cười nhạo chỉ trỏ bàn tán Giai Kỳ. Cô giáo thấy tình hình không ổn nữa rồi liền vội lên tiếng:

“ Giai Kỳ, không sao! Nếu ở đây em chỉ thân quen với Thuần Vũ vậy em ngồi bàn trên cạnh bạn Hiên Nhiên lớp phó kỷ luật đi. Không ngồi cùng bàn, ngồi trên cũng được đúng không? ”

   Giai Kỳ không nói gì chỉ phụng phịu nghe theo lần cô giáo mà lên trên ngồi. Trước khi rời đi, Giai Kỳ còn nhìn Tiểu Ái bằng ánh mắt khiến cô phải sởn da gà. Lúc đó Tiểu Ái cũng nhận ra Tống Giai Kỳ này không hề bình thường, thậm chí còn có chút nguy hiểm. Lớp học đã ổn định, cô giáo bắt đầu dạy học. Lợi dụng lúc cô giáo đang ghi đề bài trên bảng, Tiểu Ái ghé người sang hỏi nhỏ Dương Thuần Vũ:

“ Ê, lớp trưởng hồi nhỏ cậu có ăn đậu phụ không? Sao độ phũ cậu cao thế?”

“ Tôi từ chối mọi cám dỗ để đến bên cậu. Sao bây giờ cậu lại trách tôi phũ? ”

 Dương Thuần Vũ bình thản quay ra điềm nhiên trả lời Tiểu Ái như thể đây là chuyện lẽ thường rồi. Tiểu Ái đơ mặt. Sao cậu cứ phải làm con dân điên đảo cơ chứ? Thôi cô phải rút lui thôi. Đạo hạnh quá kém đấu với thượng thần như Dương Thuần Vũ mất mạng như chơi. Tiểu Ái  làm bộ như không nghe thấy gì quay ra học bài tiếp. Thấy cô như vậy, Dương  Thuần Vũ cười một cái rồi cũng quay ra học bài. Trên bàn trên, khuôn mặt xinh đẹp của Giai Kỳ tức đến nỗi trở nên vặn vẹo. Quyển sách trong tay cô nhàu nát sắp sách đến nơi rồi.

“Tô Thiên Ái! Ở nước M mày đã khiến tao khổ sở một lần rồi, lần này tao quyết không tha cho m đâu. Những gì của mày tao sẽ cướp bằng được! ”

 Giai Kỳ nghiến răng nói đầy oán hận. Kết thúc buổi học, như mọi lần Tiểu Ái cùng Triệu Lệ Manh, Mạc Hàn Lâm và Dương Thuần Vũ sẽ ra về cùng nhau nhưng hôm nay lại có thêm vinh dự nữa.

“ Thuần Vũ, mình đi về cùng nhau nhé? Ba tớ bảo hôm nay nhà tớ với nhà cậu sẽ đi ăn cơm chung!”

 Triệu Lệ Manh đứng bên cạnh Tiểu Ái  nghe Giai Kỳ nói như vậy khẽ xoa xoa tay rồi quay sang thì thầm với cô:

“ Eo, mày ơi! Tao cứ bị dị ứng với mấy bạn gái dẹo dẹo như thế này ý. Một câu Thuần Vũ,  hai câu Thuần Vũ rợn cả tóc gáy. Mày nhé, không nhanh đi rồi bị nó hớt tay trên!”

“Đồ của mình sẽ vẫn là của mình thôi!”

Tiểu Ái hất cằm đáp lại, làm Triệu Lệ Manh chỉ biết nhìn cô một cách khinh bỉ mà lắc đầu ngao ngán. Chắc nhỏ cũng rất mệt về mức độ tự luyến của cô rồi. Dương Thuần Vũ mặc kệ Giai Kỳ suốt dọc đường luôn luôn hàn huyên bên tai. Còn Tiểu Ái, Triệu Lệ Manh và Mạc Hàn Lâm bên cạnh cũng chỉ biết cười. Đang vui vẻ thì Giai Kỳ ngó đầu sang tươi cười nhìn Tiểu Ái rồi hỏi

“  Tiểu Ái! Cậu thân với Vũ lắm hả?”

  Tiểu Ái đầu đấy hắc tuyến. Tống Gia kinh doanh bánh tráng à? Cô nàng này lật mặt quá ư là nhanh rồi. Cô và Giai Kỳ chưa hề thân thiết đến nỗi xưng hô thân mật kiểu vậy. Với lại trước đó, Giai Kỳ  gọi Dương Thuần Vũ là "Thuần Vũ" đã đủ thân thiết rồi, bây giờ gọi Tiểu Ái thân mật hơn thì cũng gọi cậu thân mật hơn chỉ còn là "Vũ"! Điều này ý gì? Đánh dấu chủ quyền sở hữu à? Tiểu Ái tuy có chút tức nhưng vẫn phải nở nụ cười thân thiện đáp lại:

“ Tớ lớp trưởng á? Thân! Thân lắm! Đúng không lớp trưởng? ”

 Tiểu Ái chủ động tiến sát đến gần Dương Thuần Vũ khuôn mặt hí hửng đợi câu trả lời. Dương Thuần Vũ quay sang dịu dàng nhìn Tiểu Ái, đôi tay còn xoa xoa đầu cô đấy cưng chiều nói:

“Đúng! Thân đến nỗi cậu muốn làm con dâu mẹ tôi luôn!”

 Nụ cười trên môi Tiểu Ái càng rạng rỡ hơn. Còn khuôn mặt xinh đẹp của người nào đó đã trở nên vặn vẹo biến dạng từ khi nào rồi. Hơ! Thích kích cô à? Vậy cô cho biết thế nào là kích đểu luôn. Triệu Lệ Manh và Mạc Hàn Lâm ở bên xem trò vui thiếu chút nữa là mang ghế, hạt dưa và nước trè ra thưởng thức rồi. Màn kịch này quá là đặc sắc khiến cả hai không hẹn mà đồng thanh cùng nói:

“  Cao tay!”

 Tiểu Ái chỉ biết cười hì hì từ lúc đó đến khi ra về. Cảm giác trêu tức được đứa mình ghét thật là.....YoMost!

 Mang tâm trạng hứng khởi trở về. Tiểu Ái vừa vào nhà đã phải đứng khựng lại. What! Cái tình cảnh gì hiện trước mắt cô vậy? Ông bà nội của cô đang ngồi ở hàng ghế chính, hai bên lần lượt là ba mẹ cô, em trai và cả chú hai! Khuôn mặt của ai cũng vô cùng nghiêm túc. Không phải chứ? Họp gia đình à? Tiểu Ái mang theo bầu trời thắc mắc tiến vào trong lễ phép chào hỏi:

“  Con chào ông nội, bà nội. Chào bố mẹ, chào chú hai, con mới đi học về!”

 “Tiểu Ái về rồi à? Vào chỗ đi cả nhà đang đợi con lâu rồi. Tiểu Ái đã về rồi, vậy thì họp gia đình thôi!”

 Là ông nội cô lên tiếng. Tiểu Ái nghe lời cũng trở về chỗ ngồi. Hóa ra nội dung của cuộc họp được xoay quanh vấn đề nhà Tiểu Ái có thím hay không? David tự khẳng định rằng mình phải lòng một cô gái và đã thẳng trở lại nhưng có điều:

“ Đúng con đã vừa lòng một cô gái nhưng cô ấy kém con tận 19 tuổi!”

  David vừa dứt câu cả nhà bất ngờ đến há hốc mồm. Tiểu Ái  đang buồn chán nghịch nghịch móng tay cũng phải giật mình ngẩng đầu dậy. Hoắc Tử Trạch bất ngờ quá mà cười cợt khẽ đùa một câu:

“ Chú à! Chú 35 tuổi rồi. Thế này "Trâu già gặm cỏ non" cũng quá rồi.”

 David liếc xéo cảnh cáo Hoắc Tử Trạch, Hoắc Tử Trạch bị ánh mắt sắc như dao lườm không dám ho he gì nữa. Nụ cười gợi đòn trên môi cũng chợt tắt. Tiểu Ái và Tô Tranh lúc này khẽ nhíu mày, mồm nhẩm nhẩm gì đó rồi bỗng cùng đồng thành lên tiếng:

“  Không phải là Cẩn Duệ Dung đó trước?”

 David không nói gì chỉ gật đầu. Cả nhà Tiểu Ái chỉ biết đỡ trán. Hết yêu con trai thì vui rồi nhưng bây giờ lại rước cái cô tiểu thư đó về có mà vỡ nhà à? Tiểu Ái lúc này chỉ muốn khóc ròng. Ai hiểu nỗi khổ của cô cơ chứ? Từ kẻ thù, tình địch giờ lại thành thím mình? Rốt cuộc ai mới là người trừngtrị ai?  Mặc kệ cả gia đình nhà Tiểu Ái đưa ra lý lẽ ngăn cản như thế nào, bà nội của cô vẫn chốt một câu đầy uy lực:

“ Dù nó có kém ngày 19 tuổi hay hơn tao mới 19 tuổi đi chăng nữa thì vẫn phải cưới mang con dâu về đây cho mẹ. Cố lên! Nhưng tuyệt đối không được làm gì con bé trước 18 tuổi đấy!”

 Vâng vậy là tháng chỉ đã được ban xuống rồi đó. Bà nội cô mà đồng ý thì đương nhiên ông nội cô sẽ nghe theo rồi. Cái gì thì cái chứ từ ông nội cô đến bố cô đều có một cái truyền thống là Đội vợ lên đầu! David được đồng ý cho phép thì nhếch môi cười trào phúng một cái. Cả nhà cô lần này có cả ông bà nội cô đều phải đứng hình, trừ Tiểu Ái. Cô đã qua thời kỳ này rồi. Tiểu Ái bây giờ đành bất lực đau khổ tưởng tượng xem nếu sau này Cẩn Duệ Dung ngộ nhỡ mà trở thành vợ của David thì mỗi khi gặp, Tiểu Ái cô đều phải kính cẩn, lễ phép gọi Cẩn Duệ Dung một tiếng: Thím! Nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười.

  Sáng hôm sau, Tiểu Ái đi đến lớp kể chuyện này với tụi Triệu Lệ Manh. Nghe xong nhỏ và Mạc Hàn Lâm chỉ biết ôm bụng cười rồi cà khịa cô. Nghĩ mà tức. Học xong hai tiết, Tiểu Ái thấy đói nên rủ Triệu Lệ Manh đi xuống canteen mua đồ. Vừa xuống canteen chưa kịp mua đồ gì hết thì thấy một cảnh tượng rất chi là nào nhiệt. Giai Kỳ, hotgirl mới chuyển đến lớp cô đang ngồi trên đất, xung quanh là các chị lớp 12 lớn tiếng bắt nạt. Tiểu Ái nhìn cảnh này có chút tức giận, tuy là cô có ghét Giai Kỳ nhưng ỷ động bắt nạt yếu thế này cũng không được. Tiểu Ái kéo tay trở Triệu Lệ Manh đi tới bên đó. Lách qua đám đông đứng trước bảo vệ Giai Kỳ mà nói to:

“ Mấy người làm cái gì đấy? Ỷ đông ăn hiếp yếu không biết hèn à? Giai Kỳ, cậu có sao không?”

 Mấy chị lớp 12 đó thấy Tiểu Ái như vậy liền bỏ đi. Sau khi đám nữ sinh lớp 12 đó bỏ đi, Tiểu Ái quay sang quan tâm hỏi han Giai Kỳ. Nhưng đáp lại cô lại là một ánh mắt độc ác và nụ cười coi thường của nhỏ. Giai Kỳ chỉ nói với Tiểu Ái một câu rồi bỗng  giàn giụa nước mắt, bộ dạng ủy khuất vô cùng. Nhỏ tỏ vẻ đáng thương mà nói to:

“ Tô Thiên Ái! Mày chết chắc!  Tiểu Ái sao cậu lại làm vậy?  Tớ.... Tớ chỉ muốn ngồi chung với Vũ thôi mà, sao cậu làm vậy cơ chứ?”

  Tiểu Ái nhìn tình hình này có chút linh tính không ổn, đang định rút lui thì đúng lúc này giọng nói quen thuộc vang lên ở đằng xa:

“Tô Thiên Ái! Cậu đang làm cái gì vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.