Giai Kỳ vừa dứt lời thì cả lớp ồ lên bàn tán xì xào. Tiểu Ái khẽ nhíu mày. Tớ muốn ngồi với Thuần Vũ? Ủa hai người này thân quen lắm sao mà gọi thân mật như vậy chứ? Trong lòng Tiểu Ái hiện lên tia khó chịu. Cô giáo đứng trên bục giảng nhìn tình cảnh đang trong thế ngượng ngùng trước mắt mà lên tiếng giải vây:
“Ừm.... Giai Kỳ! Em có thể chọn chỗ khác được không? Chỗ này Tiểu Ái và Thuần Vũ là đôi bạn cùng tiến chính của lớp ta rồi không đổi được đâu.”
Giai Kỳ nghe cô giáo nói vậy mà xụ mặt tủi thân. Ánh mắt nhìn Dương Thuần Vũ đã rưng rưng nước mắt, giọng nói thanh thoát mang theo ý nhõng nhẽo, hờn dỗi lại vang lên lần nữa:
“Thuần Vũ, tớ thật sự không quen ở đây lắm mà!”
Nhìn khuôn mặt tủi thân đến sắp khóc của Giai Kỳ, Tiểu Ái dù khó chịu đến mấy vẫn phải cố gắng mỉm cười thu dọn đồ đạc để chuyển chỗ. Cô thật sự không muốn mình là tâm điểm ném đá để xây biệt thự vì tội làm cho người đẹp khóc đâu. Mà biệt thự nhà cô đủ to rồi. Tiểu Ái đang định đứng dậy rời khỏi chỗ thì cánh tay bị ai đó nắm lấy kéo mạnh bắt ngồi xuống. Cùng lúc này một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên bên tai:
“Cậu không quen? Vậy về nước đi!”
Dương Thuần Vũ vừa dứt lời cả lớp đều ngớ người còn có cả tiếng cười được bật ra nữa. Tiểu Ái cũng vô cùng buồn cười nhưng cô vẫn phải nhịn. Hình tượng chanh sả của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-minh-ket-hon-di/3272162/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.