Dương Thuần Vũ sững người trước câu nói của Tiểu Ái. Cô đang nghi ngờ là cậu ghen? Thật nực cười! Sao có thể cơ chứ cậu vốn đâu có yêu cô mà ghen? Dương Thuần Vũ mặt đỏ ửng ngượng ngùng lên tiếng biện minh :
” Tô Thiên Ái! Cậu nói linh tinh cái gì đấy? Tôi.... Tôi ghen bao giờ? Tôi vốn...vốn không thích cậu! Cậu..... Cậu ảo tưởng quá rồi đấy!”
Tiểu Ái nhìn một bộ ngượng ngùng của Dương Thuần Vũ mà ôm bụng cười lớn. Bất thình lình Tiểu Ái nhón chân tiến tới sát Dương Thuần Vũ mặt kề mặt với cậu tinh ranh đáp:
” Không có sao? Vậy Dương Thuần Vũ sao mặt cậu đỏ hết lên vậy? Thuần Vũ, cậu yêu tớ thì đừng có chối! Mẹ tớ bảo nói dối là hư!”
Mặt Dương Thuần Vũ ngày càng đỏ hơn. Cậu luống cuống đẩy Tiểu Ái ra, quát to rồi chạy mất:
” Tô Thiên Ái ! Cậu vô liêm sỉ!”
Tiểu Ái ở lại nhìn Dương Thuần Vũ hoảng sợ bỏ chạy mà chỉ biết ôm bụng cười. Tên lớp trưởng lạnh như băng của cô cũng có lúc đáng yêu như trẻ con vậy. Xì...mặt mũi, liêm sỉ gì cơ chứ? Có được cậu và được bao ăn sáng là tốt rồi!
***Tại biệt thự Dương gia.
Hôm nay cũng như mọi ngày, bữa tối với nhiều đồ ăn ngon được chuẩn bị công phu đã được bày biện sẵn. Không khí của bữa tối hôm nay cũng như mọi ngày khác. Uyển Nhi và Nhất Hàm vẫn luôn nhiệt tình hỏi han tình hình ở trường của Uyển Uyển. Dương Thuần Vũ không ăn uống gì cả cứ ngồi lặng nhìn cái bát cơm không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-minh-ket-hon-di/151312/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.