🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 Kết thúc buổi học, Tiểu Ái vẫn như cái đuôi nhỏ theo sau Dương Thuần Vũ. Không như mọi ngày, hôm nay cậu không đuổi cô đi mà cứ để mặc cô đi theo mình.
”Ục....ục...”
 Tiếng bụng của Tiểu Ái sôi sùng sục biểu tình đòi ăn. Tiểu Ái ngượng đỏ mặt, cái bụng chết tiệt này sao nó nỡ phản bội cô cơ chứ ? Liếc nhìn Dương Thuần Vũ  cậu vẫn đi ở phía trước mặt vẫn lạnh tanh như thể không biết chuyện gì. Tiểu Ái nhẹ nhõm, có lẽ cậu cũng không nghe thấy gì. Bỗng lúc này cậu ghé vào nhà hàng ăn ở gần đó. Cơ thể Tiểu Ái trở nên căng cứng, mặt đang đỏ bây giờ lại càng đỏ hơn. Không phải cậu không biết mà là cậu biết rõ đúng hơn. Chỉ là cậu không lên tiếng hay không có bất cứ gì hành động nào là vì muốn giữ thể diện cho cô mà thôi.  Bước vào quán ăn gọi món xong xuôi, Dương Thuần Vũ lạnh lùng ngồi lướt điện thoại. Cả hai không nói với nhau câu gì không gian trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Không được ! Cô không thể để bầu không khí yên lặng mãi được. Tiểu Ái quyết định chủ động mở miệng :
” Lớp trưởng! Mẫu người con gái lý tưởng của cậu là gì đấy?”
 Dương Thuần Vũ ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Ái. Cậu không trả lời ngay mà đang như suy nghĩ gì đó. Đúng lúc này cô nhân viên lại bê thức ăn ra Dương Thuần Vũ không thèm trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói:
” Ăn rồi về! Tôi không có nhiều thời gian đâu!”
 Đúng là ... Tiểu Ái chỉ biết tiếc rẻ cơ hội này thôi. Tuy Tiểu Ái từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư nhưng tính cách của cô vô cùng phóng khoáng không thể thích gò bó. Cô không thích những thứ hào nhoáng và sang chảnh của giới thượng lưu nên khi ra ngoài mà không cùng bố mẹ Tiểu Ái ăn mặc vô cùng giản dị về cách thức ăn uống của cô cũng vậy. Không giống như các tiểu thư danh giá khác phương châm của Tiểu Ái lúc nào cũng là:  Mặt mũi là gì chứ? Ăn là phải no bụng! Thoải mái vẫn là trên hết! Nên có rất nhiều người ngoài nhìn vào Tiểu Ái cũng không nghĩ cô có gia thế khủng như vậy, ngay thậm chí cả Dương Thuần Vũ.
”Lớp trưởng! Cậu không ăn à?”
 Tiểu Ái đang mải mê gặm đùi gà bỗng dưng nhớ đến Dương Thuần Vũ cô vội ngẩng mặt lên hỏi cậu. Dương Thuần Vũ nhìn Tiểu Ái rồi nhìn đống xương gà mà trong mắt hiện lên ý cười đặc biệt. Cô gái này..... dễ nuôi!
” Tôi không ăn mấy đồ như vậy. Còn nữa, sau này đừng gọi tôi là lớp trưởng gọi là Thuần Vũ đi!”
 Tiểu Ái vô cùng bất ngờ nhưng cũng rất vui mừng. Cậu cho cô gọi thẳng tên ư? Quan hệ của cô và cậu có vẻ đã được thu hẹp rồi! Tô Thiên Ái, mày phải cố lên! Cô cổ vũ bản thân rồi phấn khích cầm đùi gà lên chạy ra phía chỗ ngồi bên Dương Thuần Vũ đưa đùi gà thơm ngon đến miệng cậu rồi nói:
” Xì... đồ ăn ở đây thì sao? Đồ ăn ở đây tôi thấy còn ngon hơn ở các nhà hàng cao cấp đấy. Vũ Thuần cậu thử xem!”
Thanh âm của cô vô cùng nhẹ nhàng, ánh mắt trông đợi chăm chú nhìn Dương Thuần Vũ. Dương Thuần Vũ  thấy một vẻ trông đợi từ Tiểu Ái không nỡ lòng phật ý cô nên đành cắn một miếng. Tiểu Ái đơ người. Dương Thuần Vũ! Cậu ấy vừa ăn đồ cô bón! Cậu ấy thế mà lại không cầm lấy đùi gà tự ăn mà lại để cô bón!!! Nhìn bộ dạng ăn của Dương Thuần Vũ mà Tiểu Ái  khẽ nuốt nước bọt . Đùi gà này cũng bình thường thôi sao khi cậu ăn, nó lại biến thành "sơn hào hải vị" rồi?  Tiểu Ái đặt miếng gà xuống đĩa, lấy khăn giấy lau đi vết dầu mỡ trên tay rồi mở miệng nói:
” Dương Thuần Vũ! Cậu có biết cậu rất đẹp trai không hả? Đẹp đến chết người đấy!”
 ”Ồ...”
 Dương Thuần Vũ chỉ "ồ" một tiếng. Tiểu Ái  vo viên tờ giấy ăn trong tay mà đầu óc rối bời. Cậu ta chỉ "ồ" là sao? Được khen như thế mà chỉ có "ồ" không có động tĩnh khác? Tiểu Ái quay sang nhìn Dương Thuần Vũ đôi mắt hiện lên tia không phục, giọng điệu khẽ tức giận:
” Dương Thuần Vũ!  "ồ" là sao?”
 Dương Thuần Vũ nhìn bộ dạng Tiểu Ái  như con báo nhỏ đang "nhe nanh dơ vuốt" ra dọa mà nhếch môi. Theo thói quen mà dơ tay cưng chiều cốc nhẹ vào chán Tiểu Ái đáp:
”  Không phải cậu chưa chết sao?”
” Tôi sắp chết đến nơi rồi!”
” Cậu yên tâm lúc đó của tôi viếng cậu sẽ là tốt nhất!”
Đúng! Tiểu Ái sắp chết thật rồi! Vì Dương Thuần Vũ vừa cốc nhẹ đầu cô. Chân tay cô bủn rủn hết ra rồi đây này được không? Ai bảo Dương Thuần Vũ lạnh như băng? Ai bảo cậu ấy không gần nữ sắc?  Ai bảo đứng ra ngay cho bà? Không phải là không biết mà là Cực Kỳ Giỏi! Cứ tiếp tục như thế này cô sợ sẽ bị Dương Thuần Vũ thu phục mất. Lúc đó cá cược thì xong rồi nhưng cô lại lỡ đem lòng yêu cậu thì chết. Bỗng lúc này điện thoại của Dương Thuần Vũ reo lên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
”Lộ Lộ? Có chuyện gì vậy? ”
”...”
”Được! Anh về đây!”
 Dương Thuần Vũ cúp máy rồi quay sang nói với Tiểu Ái rằng cậu có việc bận nên về trước. Khi cậu rời khỏi rồi Tiểu Ái mới dám thả lỏng. Dương Thuần Vũ đối với Lộ Lộ thật tốt ước gì cô  cũng được cậu đối tốt như thế!
” Thôi được bảo ăn thì thoải mái mà ăn đi, tâm trạng gì chứ?  Tô Thiên Ái mày bình tĩnh lại đi được không? Đây là một vụ cá cược! Với lại mày quay trở về là để tìm "cậu ấy" không được có suy nghĩ lung tung.”
***Sáng ngày hôm sau.
 Hôm nay Tiểu Ái đến sớm. Khi cô đến vẫn còn chưa thấy Dương Thuần Vũ nhưng vừa hay Mạc Hàn Lâm cũng đã đến. Cô đành ngồi tán phét với cậu, bỗng dưng đang nói chuyện vui vẻ Mạc Hàn Lâm nói tới một chuyện động trời khiến Tiểu Ái muốn bỏ học luôn.
”  Tiểu Ái tiết thứ hai là vật lý đó. Mà hôm nay lại là kiểm tra 15 phút!”
”  Ôi trời! Bây giờ tớ mới nhớ ra vụ này. Bây giờ bỏ học còn kịp không nhỉ?”
 Tiểu Ái oán than. Lại là Vật lý! Nỗi thống khổ của cô mà. Mạc Hàn Lâm cười cười, cậu dùng chiếc bút trong tay gõ nhẹ vào trán Tiểu Ái rồi lên giọng quở trách:
” Tô Thiên Ái! Cậu ngốc vừa thôi chứ! Cậu bỏ học hôm nay chứ có phải là bỏ học mãi mãi đâu? Cậu không làm hôm nay ngày mai cậu sẽ phải làm bù, trước sau gì cậu cũng chả thoát được!”
” Ơ...Thế làm sao? Tớ thấy có hiểu cái quái gì đâu. Chẳng lẽ là nằm đây chờ chết?!”
 Tiểu Ái vò đầu lo lắng oán than.Cô có biết cái gì về vật lý đâu, có cho cô công thức khéo cô cũng chẳng làm được!
”Thế để tớ dạy cậu!”
 Mạc Hàn Lâm nói là làm cậu cầm quyển sách vật lý ngồi sang bên chỗ Tiểu Ái giảng lại bài hôm trước cho cô. Thanh âm trầm ấm của cậu cứ quanh quẩn bên tai Tiểu Ái. Thật sự cậu quá giống "người đó". Nỗi nghi ngờ trong lòng Tiểu Ái ngày càng lớn. Nếu Mạc Hàn Lâm thật sự là" cậu ấy" người mà Tiểu Ái trở về để tìm kiếm liệu cô có thật sự vui mừng?
”Cậu học đi đừng có mà u mê tớ nữa!”
Mạc Hàn Lâm ghé sát vào tai của Tiểu Ái nói nhỏ. Tiểu Ái giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ mông lung. Thấy Mạc Hàn Lâm ngồi gần mình như vậy, cô ngượng đến đỏ cả mặt. Cô hắng giọng lấy lại bình tĩnh rồi tập trung vào bài học. Mạc Hàn Lâm thấy vậy cũng ngồi thẳng người dậy, quay trở lại tiếp tục giảng bài cho Tiểu Ái .
****Ở cửa lớp học.
Dương Thuần Vũ chứng kiến một màn vừa rồi vừa giận vừa thấy khó chịu. Nhìn tập giấy ghi những công thức và cách làm chi tiết của môn vật lý mà cả đêm hôm qua cậu thức trắng làm cho cô bây giờ đã trở thành công cốc rồi. Nếu vậy giữ lại thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Cậu vò nát tập giấy rồi vứt thẳng vào thùng giác. Đúng vậy, với Tô Thiên Ái này cũng thế! Cậu không thể thân mật với cô gái này nữa vẫn là nên giữ khoảng cách thì là tốt hơn. Có những thứ thà xa lạ không trở nên thân thiết sẽ là phương án tốt nhất . Không nghĩ ngợi gì thêm nữa Dương Thuần Vũ đi thẳng xuống cantin.
***Đến giờ vào lớp.
Học xong tiết đầu là tiết Sinh đầy vui vẻ với thầy giáo vừa trẻ vừa đẹp trai. Tiết tiếp theo sẽ là Vật lý thảm cảnh của Tiểu Ái cô tới rồi! Nhà trường sắp xếp thời khóa biểu thế này là cố ý đúng không? Cho cô hưởng chọn sự hạnh phúc của "nhân gian" rồi nhẫn tâm đẩy cô xuống "địa ngục" à ? Nhưng mà hôm nay cũng không lo mấy vì lúc nãy Mạc Hàn Lâm cũng đã dạy cô nên cô cũng đã hiểu kha khá "tình hình quân địch" rồi. Ải này chắc coa thể qua. Tiết đầu vì mải ngắm thầy giáo đẹp trai mà cô nhẫn tâm quên mất bạn lớp trưởng đáng quý này rồi. Tiểu Ái vươn tay định vỗ vai Dương Thuần Vũ thì bỗng dưng cậu cúi xuống nhặt bút, động tác tỏ ý né tránh. Tiểu Ái ngại ngùng rụt tay về. Động không được thì nói! Đang định gọi Dương Thuần Vũ thì chê chết tiệt "Diêm vương" tới phá hỏng. Tiểu Ái oán hận cắn môi. Thôi để sau khi cô đi "tham quan địa ngục" về lúc đó quan tâm cậu cũng chưa muộn. Vì có Mạc Hàn Lâm giảng dạy trước đó, cộng thêm vốn thông minh trời cho Tiểu Ái dễ dàng "vượt ải" bài kiểm tra 15 phút. Kết thúc tiết Vật lý cô lại mệt mỏi nằm gục xuống như mọi lần. Lúc này nhớ tới Dương Thuần Vũ nên Tiểu Ái mệt mỏi lên tiếng hỏi thăm:
” Dương Thuần Vũ! Lúc nãy cậu có làm được bài không?”
”.......”
Không có hồi âm. Tiểu Ái ngồi bật dậy. Chỗ Dương Thuần Vũ ngồi trống không. Hôm nay cái tên một sách lại không thèm làm bài tập mà lại chạy đi đâu rồi? Tiểu Ái quay sang hỏi Triệu Lệ Manh. Triệu Lệ Manh nhún nhún vai trả lời:
” Lúc nãy cậu vừa lên tiếng Lớp Trưởng liền bỏ đi luôn. Hình như cậu ấy muốn tránh cậu.”
” Sao có thể? Hôm qua cậu ta còn dẫn tớ đi ăn! Hai bọn tớ vốn đang rất tốt cơ mà.”
"Cạch" cây son trong tay Triệu Lệ Manh rơi thẳng xuống bàn. Cô nàng cũng không thèm đếm xỉa luôn mặt cứ đơ ra như gặp ma. Tiểu Ái quay cuồng. Hôm nay mọi người sao thế? Cứ kỳ kỳ. Đầu tiên là Dương Thuần Vũ không thèm làm bài tập mà bỏ đi chơi bây giờ lại đến Triệu Lệ Manh đánh rơi son mà không "kêu cha gọi mẹ" Phải biết rằng cô tiểu thư nhà Triệu ra này quý son hơn cả quý vàng đó. Tiểu Ái mệt mỏi day day mi tâm, thì cũng là lúc này Triệu Lệ Manh thức tỉnh. Cô nàng nắm chặt tay tiểu ai mà phấn khích bắn rap:
” Thật á? Hôm qua Dương Thuần Vũ đưa cậu đi ăn thật á? Ôi trời ơi! Tiểu Ái cậu giỏi thật đấy! Cậu đúng là nữ hiệp đến để xua tan mùa đông ở nơi đây mà. Thật sự không thể tin nổi. Dương Thuần Vũ thế mà lại đưa cậu đi ăn. Cái này mà lên diễn đàn trường chắc nó nổ tung lên mất! Há há....!”
”Dừng! Tớ hơi nhức đầu nên cậu có thể im lặng được rồi đấy!”
Tiểu Ái không chịu được nữa liền lên tiếng cắt ngang bài rap của Triệu Lệ Manh không để nó kéo dài quá lâu. Nếu cứ để cô nàng bát quái thì chắc là không biết cô có thời gian nghỉ ngơi không nữa.
Đúng là như Triệu Lệ Manh nói. Quả thực Dương Thuần Vũ muốn tránh né cô. Nhưng tại sao? Hôm qua hai người vận tốt cơ mà!
***Giờ ra về.
Dương Thuần Vũ vội vàng Thu dọn sách vở rồi nhanh chóng ra về. Nhận thấy cậu có ý định lẩn trốn, Tiểu Ái cũng làm mọi việc vô cùng nhanh chóng rồi chạy theo cậu. Đến giữa sân trường Dương Thuần Vũ đứng khựng lại, Tiểu Ái đằng sau không biết cậu bất ngờ đứng lại mà cứ thế cúi mặt đi tiếp nên không may đâm vào tấm lưng to lớn của cậu. Tiểu Ái giật mình ngẩng đầu lên đồng thời lúc này cậu cũng quay người lại. Dương Thuần Vũ lạnh lùng nhìn cô mà nói:
” Sau này cậu đừng theo tôi nữa được không?”
Tiểu Ái không bận tâm đến lời của Dương Thuần Vũ nói quay ra tra vấn lại cậu:
” Sao hôm nay cậu tránh né tớ?”
”Tôi tránh cậu? Chúng ta thân thiết gì đâu? Sao tôi phải tránh cậu? Cậu thân với Mạc Hàn Lâm cơ mà có thân thiết gì với tôi đâu?”
Dương Thuần Vũ quay mặt ra trỗ khác lảng tránh Tiểu Ái mà đáp. Tiểu Ái đỡ trán vậy là cô biết lí do vì sao rồi đấy. Cô khẽ cong môi cười, ép cậu quay mặt ra đối diện với mình tỏ vẻ đắc ý nói:
”Dương Thuần Vũ, cậu ghen à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.