Sau bữa tối, Thiên Lãnh cùng Tịch Khả đi dạo.
"Thiên Lãnh! Bầu trời hôm nay nhiều sao thật".
"Ừ".
"Cũng đẹp nữa".
"Ừ".
"Sao anh cứ "ừ" mãi thế? Vẫn còn giận sao?".
"Vẫn giận! Cho hôn một cái là hết giận liền".
Không cần cô đồng ý, hắn đã nhanh chóng chiếm đoạt lấy môi cô, mặc sức cắn mút, đến khi cô không thở nổi mới hài lòng buông ra.
"Khả Khả, chờ anh".
Nói rồi, hắn chạy đến chỗ bán bóng bay, chọn lấy một quả bóng màu ánh bạc hình trái tim, rồi đi đến chỗ cô.
"Bíppppppp".
Tịch Khả ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời đầy sao kia, trái tim bỗng cảm thấy ấm áp. Kể từ lúc cô và Thiên Lãnh yêu nhau, quả thật tâm trạng cô từ đó mà tốt hơn nhiều!
"Khả Khả! Cẩn thận!". Thiên Lãnh hét lên.
Hắn buông tay đang cầm quả bóng, chạy đến ẩn cô vào vỉa hè.
"Rầm! Ruỳnh!!!".
Thiên Lãnh bị xe tông trúng đầu đập mạnh xuống đường, chạy dòng máu đỏ tươi. Yếu ớt giơ tay về phía Tịch Khả.
"Aaaaaaaa!!!!! Thiên Lãnh!!!!!!".
Tịch Khả chạy đến, quỳ rạp bên Thiên Lãnh, nắm lấy đôi bàn tay đang giơ lên không trung, thanh âm vì sợ hãi mà run run.
"Thiên Lãnh! Đừng sợ, sẽ không sao".
Bàn tay cô loay hoay bấm điện thoại.
"Chờ một chút, xe cấp cứu sắp đến rồi!".
Nước mắt đã sớm ướt đẫm khuôn mặt cô. Lúc nãy hắn vẫn còn cười nói với cô, thế mà giờ vì cứu cô mà nằm dưới nền xi măng lạnh cóng.
"Kh...ả....Khả...đừng khóc".
"Em không khóc, Thiên Lãnh anh nhất định phải sống bởi vì EM YÊU ANH".
Cô không muốn tiếp tục che giấu tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-luu-manh/26140/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.