Cả giờ học, Tịch Khả đều nhìn liếc trộm Thiên Lãnh cười. Nhớ lại tấm ảnh cô lén chụp hắn, công nhận là rất đáng yêu nha!
Áp chế lửa giận, Thiên Lãnh cố gắn chăm chú học, bỏ qua ánh mắt đầy hứng thú từ mọi người.
"Thiên Lãnh, anh giận rồi?".
Giờ ra chơi, Thiên Lãnh không một chút để tâm đến Tịch Khả.
"Thiên Lãnh! Giận rồi?".
"Thiên Lãnh! Thiên Lãnh! Anh sao thế?"
"Thiên Lãnh! Làm thế nào anh mắt hết giận?".
Hắn chỉ chờ có đúng câu nói này! Liền bày ra vẻ mặt vô sỉ.
"Hôn một cái". Hắn chỉ chỉ lên má phải
Tịch Khả không keo kiệt mà hôn chụt một tiếng.
Thế nhưng, kẻ họ Thiên kia vẫn không hài lòng.
"Hôm cái nữa". Hắn chỉ má trái.
Tịch Khả rất nghe lời mà làm theo.
"Cái này đi". Hắn chỉ vào đôi môi mình.
"Lưu manh!". Lần này Tịch Khả đã tức giận rồi! Là dám giỡn cô như vậy!
"Khả Khả nhỏ bé! Em hãy đến hôn anh đi~~". Thiên Lãnh chớp chớp đôi mắt nhìn cô.
Dưới ánh mắt long lanh của hắn, Tịch Khả cũng không không chế được mà tặng hắn một nụ hôn. Tuy chỉ là chuồn chuồn lướt nước, như vậy kẻ nào đó rất hài lòng mà cả đêm không ngủ được.
Hoàng Phủ Diệp Nam nấp sau góc tường, tức đến nỗi cả người run lên. Thiên Lãnh! Mày dám cướp cô ấy từ tay tao, tao sẽ giết chết mày!!! Thiên Lãnh! Là do mày tự chuốc lấy mà thôi.
Tan học Tịch Khả cùng Thiên Lãnh nắm tay nhau về Tịch gia.
"Bố...mẹ.... Hai người dám!".
Ông bà Tịch đã sớm xuống bếp chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-luu-manh/26139/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.