"Tại sao cậu lại ở đây?" - An hỏi Nam
"Vậy sao cậu cũng ở đây?"
"Tôi đưa Na về. Cậu hãy giải thích đi"
"Tôi...à, cô bé ấy là người tôi cứu hôm trước, chuyện tôi kể với cậu đó nhớ chưa" -
"Cô bé đó ư? trùng hợp nhỉ?"
"Cậu nghĩ sao chứ? Đồ khùng"
""Cậu kêu ai khùng cơ chứ?"
Hai người đùa nhau ngoài vườn nắng vàng
"Bình thường cậu thông minh vậy sao giờ cậu như tin ngốc vậy?"
"Rốt cuộc là sao nào?sao cậu kêu tôi vậy?""
""Chuyện Na với bà cậu nói chưa?""
""rồi""
""Sao?""
"Thì bà kêu thỉnh thoảng đưa nó về chơi, không được nói với nó thân phận của mình, nếu không muốn nó gặp nguy hiểm"
Gương mặt Nam lạnh tanh, thất thần
"Nè, sao cậu thất thần vậy? Gặp lại nó rồi, đáng lẽ cậu phải vui chứ?"
"À, ờ vui chứ?"
"An, Nam về ăn cơm thôi" - Nó gọi to
"Ừm, về ngay đây" - Nam nói:' đi thôi"
Trong bữa cơm ấy, có gì đó thân thuộc mà An không thể diễn tả được, cái cảm xúc này...
"Vi, con sao vậy? Sao ngồi thẫn thờ như vậy?"
Sau câu hỏi đó, mọi ánh mắt đều nhìn đổ dồn về nó. Nó bỗng giật mình nhìn mọi người ngơ ngác:" Dạ...""
""Con sao vậy?" - mẹ nhỏ hỏi thêm
"À con không sao?" - Nhỏ cười như thể biện minh
"Ăn đi con" - Rồi mẹ nó gắp cho nó miếng sườn chua ngọt, món nó thích ăn nhất. và rồi gắp cho bốn người còn lại:"" Nào mọi người ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-soai-ca-mai-nabi/3047121/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.