*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời hơi se lạnh chạy cũng ấm thật nhưng mà nó lại chúa ghét việc dùng sức lực. Thật sự cái tên đáng ghét nào đó khiến nó ra nông nỗi này!
"Cái tên đáng ghét! Đúng là làm ơn mắc oán, nếu không phải đánh thức cậu ta mình đã không phải chạy như thế này. Đồ khùng đáng ghét đáng ghét!" - Nó vừa chạy vừa thầm rủa ai đó khiến ai đó chạy theo phía sau cũng mắc cười.
"Bắt tang cậu nói xấu tôi nhá!"
"...." - Nó ngoảnh sang cậu nhìn không thèm nói câu nào
"Này" - Thấy nó im cậu huých tay nó
"...."
"Cậu sao vậy? Sao không trả lời tôi?"
"Này..."
"Cậu nghĩ sao tôi phải trả lời cậu? Cậu không biết tại sao hay cậu đang giả vờ vậy?Tôi phải chạy là do đâu hả? Cậu biết tôi thích môn văn như thế nào rồi mà. Sợ cậu bị cô phạt nên có ý giúp cậu vậy mà cậu còn khắt khe với tôi nữa. Giờ thì sao hả? Cậu cũng biết tôi ghét và thích gì mà? Ước mơ của tôi là gì mà?Cũng may nhà tôi nghèo nên không dùng điện thoại, nếu không cậu nghĩ xem mẹ tôi sẽ như thế nào? Cậu đúng là đồ đáng ghét mà?Không chấp vắn tôi một ngày cậu không yên thân hả?" - Nói xong một tuôn như vậy nó cảm thấy ấm ức mà nó cũng không hiểu nước mắt ở đâu chảy ra nữa?
"Tôi..." - Chưa nói dứt câu hoàn chỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-soai-ca-mai-nabi/3047115/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.