Sáng hôm sau. Tại phòng khách khu chúng cư có 30 con người đang ngồi lại cùng nhau
- Ê mấy cưng, cảnh sát sắp tới đây rồi á
- Sao chế biết?
- Ngu - một đứa cốc đầu đứa vừa hỏi - Con gái bị truy nã không tìm đến nhà ba mẹ chứ tìm đến nhà ông hàng xóm sao?
- Ừ ha quên
- Giờ sao?
- Ăn bờ ngủ bụi - Lucy nói một câu làm chấn động tâm lý toàn cầu
- Gì??????? - 29 cái miệng
- Cố gắng, còn ba ngày nữa xách vali về rồi
- Nhưng tụi tui không ngủ được ngoài đường, không ăn được ngoài vỉa hè
- Ba má ơi, ăn thì cứ vào nhà hàng ăn, tách ra là được. Ngủ thì mỗi đứa ngậm một cục sâm cho tỉnh táo, cố lên, chỉ ba đêm thôi.
- Ồ .... - 29 cái đầu gật gù
Bỗng Han cầm tách cà phê lên đi ra cửa sau ngắm sân vườn
- Đi đâu? - Anny hỏi
- Chờ cảnh sát - Han cười
Nhưng ý ngầm ở đây là khác, không một ai nhận ra ý tứ thật sự của Han. Cậu dựa vào cửa, bắc chéo chân nhấp một ngụm cà phê nhắm mắt hờ vờ như đang thưởng thức một tước vị thơm ngon nhưng chính là đang che đi nụ cười ẩn nhẹ. "Hô hô, lão tử biết các ngươi là ai rồi nhé. Yên tâm, các ngươi có tu thêm vạn năm cũng không bằng một nửa lão tử giờ đây. Đã thành công trong ngày đầu tiên che đi thân phận của mình, ai ngờ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-kinh-di/2012963/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.