Trước mắt là hành lang của một khách sạn, cuối cùng cũng có một cánh cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, không có phong cảnh, càng không có ánh sáng, chỉ có đất màu nâu sẫm, ép chặt vào cửa kính, làm cho người ta cảm thấy có chút ngột ngạt.
Nếu bạn mở cửa sổ thì chắc chắn đống đất dày đặc đó sẽ tràn vào.
Đây là... một khách sạn bị chôn dưới lòng đất?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, cái lạnh sâu trong lòng đất lập tức giống như những sợi tơ mà quấn lấy toàn thân cô.
Bạch Chiêu Chiêu xoa xoa hai cánh tay rồi đi đến bên cạnh Diệp Chi Du và hỏi: “Cậu đã thử quay lại chưa?” Bàn tay trắng nõn của cô hơi dùng sức đè tay nắm cửa xuống, nhưng cửa đã bị khóa chặt lại rồi.
“Chưa, nhưng xem ra không mở ra được đâu.” Cậu đi lên trước, cũng dùng sức vặn hai cái, nhưng quả nhiên vẫn vô dụng.
Bạch Chiêu Chiêu lại cố gắng mở cánh cửa mà cô đã bước vào, nhưng nó cũng bị khóa chặt rồi.
Xem ra những cánh cửa đã được sử dụng rồi thì sẽ không thể mở ra nữa.
“Tớ nghĩ rằng chúng ta quả thật chỉ còn cách lúc tỉnh lại một bước nữa thôi.” Cô thì thào kết luận.
“Hả? Tại sao?”
“Cậu xem hoa văn trên cánh cửa này đi...”
Diệp Chi Du lại gần, nhìn thấy hoa văn trên cánh cửa gỗ đang chậm rãi chuyển động.
Cậu nhanh chóng rời mắt đi: “Buồn nôn quá... Sao mấy hoa văn này cứ chuyển động mãi thế...”
“Tớ nghĩ là bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-cua-cuu/3741565/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.